Phó Dẫn Tu lắc đầu, “Lúc đó lạnh lắm, hơn nữa cũng không kịp, hôn lễ phải được chuẩn bị vô cùng hoàn hảo. Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, chỉ phát thông báo anh cảm thấy không đủ. Còn phải có một hôn lễ long trọng để tất cả mọi người đều biết.”
“Váy cưới phải may bằng tay, lại có nhiều thiết kế phức tạp, thời gian sẽ tương đối dài, lại thêm chuyện bố trí hôn lễ, có lẽ cần đến ba bốn tháng. Lúc đó đã vào xuân rồi, không còn lạnh như mùa đông nữa nhưng vẫn còn hơi lạnh. Rất may là áo cưới vốn dày, đúng lúc phù hợp với thời tiết đó, nếu đợi trời nóng hơn e rằng mặc vào sẽ rất nóng. Đó chỉ là dự định tạm thời của anh, phải xem em nghĩ thế nào.”
“Em nghe anh.” Minh Ngữ Đồng cười híp mắt, sau đó hôn lên mặt anh một cái, “Em cảm thấy dự định của anh không tệ.”
Cô ngồi trên chân anh không cử động, bị anh ôm trong lòng, trong tim vô cùng thoải mái. Hai tay thoải mái ôm lấy eo anh, đầu dựa lên vai anh.
Phó Dẫn Tu cong khóe môi mỉm cười dịu dàng, cúi đầu hôn lên trán cô.
***
Cuối cùng hôn lễ được quyết định vào giữa tháng tư. Vốn dĩ Phó Dẫn Tu định tổ chức hôn lễ thật lãng mạn trên đảo, nhưng nếu địa điểm tổ chức hôn lễ quá xa sẽ không thể khiến cho cả thành phố B biết. Vì thế cuối cùng địa điểm tổ chức hôn lễ được chọn là ở khách sạn Tề Lâm, thành phố B.
Buổi tối trước hôm tổ chức đám cưới một ngày, Minh Ngữ Đồng trở về nhà ba mẹ. Minh Ngữ Tiền cũng về ở cùng. Tiểu Cảnh cũng đòi đi chung nhưng Minh Ngữ Đồng không đồng ý. Hôm tổ chức hôn lễ sẽ có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, Tiểu Cảnh Thời đi theo cô sẽ không thể nghỉ ngơi tốt, chi bằng cứ ở lại Lãng Viên để thoải mái hơn. Còn về Phó Dẫn Tu, anh không thể nào cùng Minh Ngữ Đồng về nhà ba mẹ vợ nên không để con trai qua đó. Ba không đi được thì con cũng đừng mong đi.
Minh Ngữ Đồng vốn nghĩ rằng mình sẽ không căng thẳng, dù sao cô và Phó Dẫn Tu thật ra đã kết hôn rồi, hôn lễ cũng chỉ là hình thức mà thôi. Cô cũng giống như nhiều cô gái khác, cũng trông mong được làm một cô dâu xinh đẹp, mơ được mặc một bộ váy cưới thật đẹp. Nhưng ngoài chuyện đó ra, cô không hề coi trọng thứ gì khác trong hôn lễ. Nếu Phó Dẫn Tu không nhắc đến chuyện tổ chức hôn lễ, cô cũng không nhắc tới. Vì đối với cô mà nói, cô đã ở bên cạnh Phó Dẫn Tu rồi, những thứ khác cô đều không xem trọng lắm.
Nhưng càng gần đến ngày hôn lễ cô lại ngày càng căng thẳng. Giống như rất nhiều cô dâu khác, cô lo lắng đến vóc dáng, làn da của mình, lo sợ mình đến lúc đó sẽ làm ra chuyện xấu hổ. Do ngày hôm sau phải dậy sớm nên tối đó 9 giờ cô đã bị Chu Thái Lâm đuổi về phòng, nhưng cô lại không ngủ được. Cô mặc đồ ngủ rộng rãi, đừng trước gương nhìn vào mặt mình, sao trông hơi mập hơn trước thì phải?
Minh Ngữ Đồng đang đau khổ trong phòng mình trên lầu hai thì ở phòng khách lầu một, Chu Thái Lâm đang cùng thím Lưu, thím Cao và một số dì khác trong nhà cùng chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ ngày mai. Nghe thấy tiếng chuông cửa bên ngoài truyền đến, Chu Thái Lâm đang bận bịu nên không đi ra. Minh Tịnh Sơn mới chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài cửa, nhìn màn hình của video bộ đàm, nhìn thấy Phó Dẫn Tu.