“Đội phi hành sắp đến nơi, bắt đầu đếm ngược thời gian.”
“10”
“9”
…
“3”
“2”
“1”
Số “1” vừa buông xuống, Minh Ngữ Đồng nghe thấy tiếng nổ vang trên trời. Trên bầu trời, đội máy bay biểu diễn xếp thành chữ “nhân”, đang từ đuôi xe bay đến. Đội máy bay tách ra thành một góc vuông, đồng loạt bay thẳng lên trời. Phía sau phun ra một làn khói ngũ sắc, vẽ nên những đường nét trên không trung theo đường bay liên tục thay đổi của đội máy bay. Đội máy bay đã dùng những làn khói màu sắc kia vẽ lên trên không trung hình ảnh của pháo hoa.
Tiểu Cảnh Thời vô cùng hào hứng, không để ý đến Minh Ngữ Đồng nữa, mà cố giương cổ ra xem.
“Thật là đặc sắc, đẹp quá đi!” Tiểu Cảnh Thời tán dương.
Minh Ngữ Đồng bị bất ngờ, tâm trạng cô vẫn chưa bình tĩnh lại được. Mãi đến khi xe dừng lại trước khách sạn Tề Lâm, Minh Ngữ Đồng xuống xe, chân chạm xuống đất, cô vẫn còn cảm thấy cả người lâng lâng.
Phó Dẫn Tu đỡ cô, “Chỉ là một chút thôi mà em đứng không vững rồi?”
“Thật là bất ngờ.” Lông mi Minh Ngữ Đồng rung rung, “Thật ra không cần phải vất vả như vậy.”
“Chẳng đáng gì cả. Vì em, những thứ này có đáng là gì?” Phó Dẫn Tu mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng xoa tóc cô.
***
Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng đến phòng khác nghỉ ngơi, đợi một lát sau hôn lễ sẽ bắt đầu. Khách khứa đã đến liên tục, Minh Ngữ Tiền tìm tới chỗ bảng tên của mình ngồi xuống. Anh rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên ngồi nhìn xung quanh, đúng lúc nhìn thấy Nghê Nhã Lâm đi vào.
Sau khi Minh Ngữ Tiền nhìn thấy Nghê Nhã Lâm nói chuyện với ba mẹ cô thì anh đi ra ngoài. Trong lòng suy nghĩ không yên, muốn đi lại đó nhưng cảm thấy bản thân mình rảnh rỗi, đi theo người ta để làm gì?
Trong lúc anh do dự thì nhìn thấy Tưởng Lộ Liêm mặt dày đi đến.
Không được, nếu đã để anh nhìn thấy thì không thể để Tưởng Lộ Liêm đáng ghét này bám lấy Nghê Nhã Lâm. Tốt xấu gì cũng quen biết Nghê Nhã Lâm, không thể thấy mà không giúp, đúng không?
Tìm xong cho mình một lý do thích hợp, Minh Ngữ Tiền liền bước tới. Anh đi theo sau lưng Tưởng Lộ Liêm, giữ một khoảng cách, còn Tưởng Lộ Liêm thì lại đi theo sau lưng Nghê Nhã Lâm cũng cách một đoạn.
“Nhã Lâm!” Tưởng Lộ Liêm gọi.
Nghê Nhã Lâm sau khi nghe thấy tiếng gọi của Tưởng Lộ Liêm thì vẫn không nhìn lại mà bước đi càng nhanh hơn. Vì hôm nay phải mặc lễ phục phù dâu nên năm cô gái đều mặc váy dài giống nhau, cùng kiểu giày cao gót, bước đi không thuận tiện, dù có tăng tốc độ thì cũng không nhanh lắm. Vì thế, chẳng mấy chốc cô đã bị Tưởng Lộ Liêm đuổi theo kịp.
Tưởng Lộ Liêm nắm lấy cánh tay Nghê Nhã Lâm, “Nhã Lâm.”
Minh Ngữ Tiền định bước tới nhưng lại dừng lại. Anh muốn xem xem, lúc chỉ có hai người, không còn ai khác thì thái độ của Nghê Nhã Lâm sẽ như thế nào, có còn giống như lần trước gặp mặt hay không.
“Anh buông tay ra! Tưởng Lộ Liêm, anh có thể đừng bám lấy tôi được không? Rốt cuộc anh có bệnh gì vậy? Trước đó tôi giữ thể diện cho anh, không muốn nói những lời khó nghe, anh vẫn chưa chịu để yên cho tôi sao? Bên ngoài có rất nhiều cô gái, anh có thể tìm thấy người mình thích và cũng thích mình, anh cứ níu kéo tôi để làm gì?”
Người đàn ông này đầu óc có bệnh à?