Tôi không biết!” Giang Hướng Tuyết cứng cổ nói.
“Cô không biết? Vậy cô được cứu từ đâu, có biết không?” Ngụy Vô Thái lại hỏi.
“Không biết!” Giang Hướng Tuyết trầm mặt nói.
Ngụy Vô Thái cười một tiếng khinh bi: "Lúc cô được cứu trở về, trên người không có tiên, không có điện thoại di động, nhảt định là tìm người xung quanh để liên lạc với ngườị nhà. Bỏ mẹ cô muôn tìm được cô thì phải biêt vị trí chính xác, cô nói cô
không biết là cô được cứu từ đâu?”
“Bây giờ đầu óc tôi rất loạn, lại căng thẳng nữa cho nên quên rồi.” Giang Hướng Tuyêt mặt không đôi sắc nói.
“Được, vậy chúng tôi giúp cô nghĩ ra.” Ngón tay Ngụy Vô Thái nhẹ nhàng cong lên.
Một "y tá” cầm một thứ giống như là dao cạo râu chạy bằng điện tới.
Giang Hướng Tuyết nghe thấy "cạch” một tiếng, giống như là tiếng ẩn chốt bật, sau đó lại thảy trên đỉnh của cái máy nhỏ kia, vang lên tiêng điện chạy loẹt xẹt.
“Các người... các người muốn làm gì! Các người rốt cuộc là ai!” Giang Hướng Tuyêt hoảng sợ thét to, “Anh Chiêu Dương, anh không quản bọn họ sao?”
“Nói ra Cổ Niệm ở đâu, bọn họ sẽ dừng tay." Chiêu Dương lãnh đạm nói. Giang Hướng Tuyết trợn to hai mắt, cuối cùng cô ta cũng biết hóa ra Sở Chiêu Dương cùng một phe với bọn họ. Thậm chí hành vi của những người này đều đã được thông qua sự đồng ý của Sở Chiêu Dương.
“Các người rốt cuộc là ai! Nơi này là bệnh viện, là nợi công cộng, các người dám làm gì tôi, tôi sẽ tô cáo các người!” Giang Hướng Tuyêt thét to.
Ngụy Vô Thái nhẹ nhàng cười hai tiếng: “Tổ cáo chúng tôi? Ai có thể nói cho tôi biêt chúng ta đã làm gì mà có thể khiên cho cô Giang tỏ cáo chúng ta không?”
Thủ hạ của Ngụy Vô Thái cười cười lắc đầu. “Không biết, chúng ta đang làm cái gì, ai nhìn thấy? Anh có nhìn thấy không?” “Anh Chiêu Dương. Sở Chiêu Dương, đây là bệnh viện của anh! Anh trơ mắt nhìn
bọn họ ở đây làm xằng làm bậy sao?” Hướng Tuyết bị doạ cả người run rẩy như cái cây sây, hét lên với Sở Chiêu Dương.
“Bệnh viện Sở Thiên của anh không phải được gọi là bệnh viện tốt nhất, cũng là bệnh viện an toàn nhât mà, không đúng sao? Em bây giờ là bệnh nhân của bệnh viện Sở Thiên, anh nỡ bỏ mặc em ở chổ này xảy ra chuyện sao? Xảy ra chuyện rỏi, bệnh viện Sở Thiên của anh sẽ không trôn được trách nhiệm đâu!”
Sở Chiêu Dương lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, đừng nói không có chuyện gì, chỉ cần có thể cứu được Cô Niệm thì một cái bệnh viện Sở Thiên, tính là gì?
Sở Chiêu Dương giống như không nghe thấy lời cô ta, như không có chuyện gì xảy ra xoay người, đưa lưng về phía bọn họ.
Giang Hướng Tuyết giận điên lên. Sở Chiêu Dương này là ý gì, cảm thấy mình xoay người đi rỏi, không nhìn thây là có thể làm như không biêt sao?
Mà đúng lúc này, người phụ nữ mặc đồng phục y tá kia, đã cầm cái máy phát điện đó đền gân, sắp đè lên người Giang Hướng Tuyêt.
Giang Hướng Tuyết vội vàng hô to lên: “Sở Chiêu Dương, anh Chiêu Dương! Em cũng là bệnh nhân của bệnh viện Sở Thiên, em là theo thủ tục chính quy mà vào đây, mây người có quyên phải bảo vệ em, không thê động tư hình ở bệnh viện với em."
“Cô Giang, cô nói đùa quá trớn rồi.” Ngụy Vô Thái cười hip mắt nói.
“Lúc cô cùng cha cô tới, luôn miệng nói cô là vị hôn thê của anh Sở nên không cần đi làm những thủ tục kia, yêu câu trực tiêp nhập viện. Thủ tục nhập viện chính quy, cô không hề làm.”
Giang Hướng Tuyết bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu, lập tức khóc ầm lên: “Các người đừng có động vào tôi!”
Nữ "y tá” kia vô cảm nhìn Giang Hướng Tuyết: “Người Văn gia chúng tội, không phải là không có quy định đánh phụ nữ. Có điêu lúc đánh phụ nữ, cũng đều để cho phụ nữ ra tay.”
Cô "y tá” nói xong liền dùng sức di cái mày điện kia vào vai Giang Hướng Tuyết.
“Á!!!” Giang Hướng Tuyết lúc này nào còn chú ý hình tượng gì nữa, trực tiếp há to miệng hét lên, nước mắt nước mũi giản giụa.
Dòng điện nặng nề, giống như kim châm trực tiếp từ da cô ta thẩm vào đến xương côt.
Cô "y tá” kia vẫn đẻ cái máy vào vai cô ta, chỗ đó da thịt yốn mỏng, giống như là xương trực tịêp bị dòng điện kia đâm trúng vậy, xuyên thâu qua da trực tiếp đảm vào xương côt cô ta nhưng không làm chảy máu.
Giang Hướng Tụyết thét lên, cảm giác vai đã đau đớn đến tê rần, cảm giác đau tê dại từ vai trực tiêp tràn lan đi khãp cánh tay cùng năm ngón tay.
Cô y tá nghe thảy Giang Hựớng Tuyêt đau khô kêu gào nhưng mặt không đôi sắc lây một cái, cuổị cùng mới lây cái máy kia từ vai cô ta ra, nói: “Đây chỉ là nơi ít đau đớn nhảt. Mở đâu nhẹ nhàng thể thôi, lát nữa điện sẽ giật lưng cô rôi cuổi cùng là đền tim, không biêt cổ có thể chịu được hay không đây.”
“Nếu như tội không chịu nổi, chết rồi, các người cũng đừng hòng chạy!” Giang Hướng Tuyêt nước mắt nước mũi têm lem nói.
Ngụy Vô Thái cười híp mắt nói: “Vậy cũng phải chờ cô chết rồi hãy nói. Chỉ là... đợi cô chêt rôi, cũng không biêt là chúng tôi rôt cuộc có chạy được hay không, ha ha ha...”
Ngụy Vô Thái thẳng người lên, thu hồi nụ cười trên mặt khiến cho người ta rùng mình lại, lạnh mặt nói: “Tiêp tục.”
Cô “y tá” lại đặt cái máy kia lên trên xương sống Giang Hướng Tuyết: “Nếu điện đủ mạnh, cỏ có thể sẽ bị liệt đó.”
“Chuẩn bị sẵn sàng.” Ngụy Vô Thái nói.
“Tôi đếm tới ba.”
Ngụy Vô Thái đếm rất chậm, rất lâu, mới đọc “l” một tiếng. Tỉnh thần Giang Hướng Tuyết đã ở vào ranh giới sắp sụp đổ, cô ta cảm nhận đựợc cái máy kia đang chọc vào xương sông của cô ta, giờ lại nghe Ngụy Vô Thái đêm,
dây thân kinh căng cứng ra.
“Đừng mà! Đừng mà! Hu huhu hu hu! Anh Chiêu Dương, cứu em với! Hu hu! Các người thả tôi ra!” Giang Hướng Tuyêt khóc lóc kêu âm lên.
Chiêu Dương ngoáy ngoáy lỗ tai nhưng không hề quay đầu lại.
“Chỉ cần cô nói ra, Cổ Niệm đang ở đâu, chúng tôi sẽ dừng lại ngay.” Ngụy Vô Thái nói, giọng nói lạnh lẽo khiên Giang Hướng Tuyêt rùng mình một cái. “Tôi không biết, tôi thật sự không biết, chúng tôi bị chạy tản ra!”, Giang Hướng Tuyêt khóc nói, cô ta không dám nói chuyện, cô ta đây. Cô Niệm đên chỏ tên đâu trọc. Chỉ mới cự tuyệt nói ra tung tích của Cô Niệm mà đã phải chịu hành hạ như vậy, nêu để cho bọn họ biêt cô ta đã làm cái gì.
Giang Hướng Tuyết lại rùng mình một cái nữa, cô ta thực sự không dám tưởng turong.
“Tản ra?” Khóe mắt Ngụy Vô Thái khẽ nheo lại nhìn Giang Hướng Tuyết.
Giang Hướng Tuyết cảm thấy ánh mắt của Ngụy Vô Thái quá dọa người, rõ ràng điện còn chưa giật đên mà cô ta đã không chịu nổi.
Bây giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này, không muốn đối mặt với những người này nữa.
Giang Hướng Tuyết ra sức khóc, nhưng mà tay chận đã bị người ta trói lại, cũng không có cách nào lau đi. Nước mắt nước mũi cứ thê thi nhau rơi xuông.
Ngụy Vô Thái lại hỏi: “Vậy các cô tản ra ở đâu, cha cô đón cô về ở chỗ nào, chỗ đón cô, cô hăn là biêt chứ, nêu không thì làm sao báo cáo vị trí với bọn họ?”
“Hu hu... tôi.” Giang Hướng Tuyết khóc thảm thiết. Ngụy Vô Thái không định cho cô ta cơ hội kéo dài: “Ra tay đi!” Cô "y tá” trực tiếp chọc cái máy vào sống lưng Giang Hướng Tuyết.
“A a a a a a! Dừng tay! Dừng tay!” Không phải nói đếm tới ba sao!” Giang Hướng Tuyêt thét to.
“Tôi nói! Tôi nói! Tôi nói hết, các người thả tôi ra! Huhu hu, ba, mẹ, cứu con với!” “Nói nhảm nhiều như thể làm gì, ra tay đi.” “Tôi nói! Tôi nói!” Giang Hướng Tuyết vội vàng nói.
Một tiếng sau, Giang Hướng Tuyết được đưa về phòng bệnh.
Người đưa cô ta trở về vẫn là thủ hạ cải trang thành bác sĩ và y tá của Ngụy Vô Thái.
Giang Hướng Tuyết trước lúc bị đẩy đi, vẫn giả bộ yếu ớt nhưng bậy giờ trở về thì thật sự là yêu ớt. Sắc mặt tái nhợt, cả người đau đên co rúm lại, giông như là bệnh nhân động kinh, thỉnh thọảng giật một cái trên giường bệnh. Trên mặt còn đây nước măt, nước mũi dính bẻ bêt.
Hình tượng của cô ta vô cùng nhếch nhác, khiến cho người ta nhìn một cái là cảm thây buôn nôn.
Giang Hướng Tuyết vẫn còn đang không ngừng khóc, khóc đến hết hơi và không ngừng nảc cụt, bây giờ trong lòng cô ta đang tràn đây sợ hãi.