Sau khi hai người đi được một đoạn thì Nghê Nhã Lâm mới cảm thấy có chút không đúng. Sao ai đi ngang qua cũng đều nhìn bọn họ vậy?
Nghê Nhã Lâm vội vàng cử động vai, ra ám hiệu cho Minh Ngữ Tiền buông tay. Nhưng Minh Ngữ Tiền lại chẳng có phản ứng gì. Nghê Nhã Lâm lại động đậy vai, Minh Ngữ Tiền vẫn không phản ứng. Nghê Nhã Lâm cảm thấy động tác của bản thân dường như hơi nhẹ nên lại ra sức cử động. Tay Minh Ngữ Tiền vẫn còn dán lên vai cô không chịu buông.
Nghê Nhã Lâm: “…”
Minh Ngữ Tiền thật sự đã quên mất chuyện này. Cảm giác ôm lấy vai cô thật là tốt. Nghê Nhã Lâm rất gầy, thịt trên vai không nhiều, lòng bàn tay dán lên trên có thể cảm thấy được xương trên vai mượt mà lại xinh xắn.
Người đàn ông này cơ bản không phải không chú ý đến hay quên mất, anh đang cố ý đây mà!
“Xin lỗi, nhất thời quên mất.”
Nghê Nhã Lâm: “…”
Vốn định nói cảm ơn với anh vì đã giải vây cho cô. Nhưng hiện giờ cô không thể cảm ơn nữa rồi. Vốn cảm thấy anh cũng không tệ, nhưng hành động ngả ngớn của anh bây giờ lại khiến cho cô có chút tức giận. Anh đối với phụ nữ khác cũng như vậy sao?
Nghê Nhã Lâm đang định hỏi thì nhìn thấy Sở Điềm, cô đành phải nuốt lại lời nói vừa đến bên miệng, “Tôi thấy Sở Điềm hình như đang tìm tôi, tôi phải qua đó đây.”
Nói xong thì liền bỏ đi.
Minh Ngữ Tiền định gọi cô lại, lời vừa đến miệng nhưng lại chẳng nói ra được.
Minh Ngữ Tiền nhíu mày, xoa xoa đầu mũi, trong lòng có chút buồn phiền.
***
Minh Ngữ Tiền đi đến chỗ ngồi, chẳng bao lâu sau thì hôn lễ chính thức bắt đầu. Ánh đèn trong sảnh toàn bộ tối mờ đi, đoàn phù dâu và phù rể đi vào trong sảnh cưới trước. Khi bọn họ đi ra, rõ ràng là mặc cùng kiểu trang phục, trang điểm cùng phong cách, nhưng Minh Ngữ Tiền chỉ một mực chú ý đến Nghê Nhã Lâm. Thời khắc này, anh không thể nào phủ nhận được nữa, anh đã thích cô rồi.
Từ lúc đầu là không thích, nhìn không thuận mắt, đến khi hiểu được con người cô sau này. Tuy bướng bỉnh, khó chịu, nhưng lại rất rõ ràng, là một cô gái dễ thương và lương thiện. Nhưng lại vì tính cách mâu thuẫn đó của cô, Minh Ngữ Tiền lại không kiềm được mà chú ý đến cô. Kết quả càng hiểu nhiều thì càng cảm thấy thích. Hơn nữa, thái độ trong chuyện tình của cô không hề dây dưa không dứt khoát.
Nghê Nhã Lâm đang đi về phía trước theo những gì đã diễn tập trước đó, nhưng cảm thấy có ánh mắt nào đó cứ nhìn vào người mình. Cô vốn nghĩ là Tưởng Lộ Liêm, nhưng hiện giờ Tưởng Lộ Liêm lại không ở đây. Nghê Nhã Lâm hơi chau mày, lẽ nào là cô đang tưởng tượng?
Kết quả đi được hai bước, khi đi đến khu vực gần bàn của chủ nhà, đúng lúc nhìn thấy Minh Ngữ Tiền đang nhìn cô. Anh mắt cứ di chuyển theo bước đi của cô, dán chặt lên người cô không chịu buông. Xem như đã tìm được thủ phạm đầu sỏ, nhưng Nghê Nhã Lâm lại không chút nhẹ nhõm mà ngược lại càng căng thẳng, suýt chút nữa không thể bước đi vững vàng. Rất may phù rể bên cạnh cô đã kịp thời đỡ lấy cô nên không xảy ra sai sót.
Minh Ngữ Tiền híp mắt lại, ánh mắt của anh chuyển sang bàn tay của người phù rể đang đỡ lấy cánh tay Nghê Nhã Lâm.
Nghê Nhã Lâm: “…”
Minh Ngữ Tiền rốt cuộc bị gì thế, sao đột nhiên lại nhìn cô chăm chú như vậy? Hơn nữa ánh mắt đó, sao lại khiến cô cảm thấy nguy hiểm thế này?
Phù dâu phù rể đi qua tấm thảm đỏ thật dài, đến đầu tấm thảm thì tách ra hai bên, sau đó đứng thành hai hàng trên bục. Ánh đèn từ từ rời khỏi người của phù dâu phù rể, di chuyển đến thảm đỏ chỗ lối vào.