Một mình Tiểu Cảnh Thời đứng trước cửa.
Ánh sáng ngoài hành lang sáng rực, ở sảnh tiệc cưới bên trong thì mờ ảo, đèn pha chiếu lên người cậu phản chiếu ra một bóng đen nhỏ nhắn giống như một bức tranh ánh sáng.
Khi Tiểu Cảnh Thời đi vào, cửa sảnh tiệc cũng đóng lại, cậu bé xuất hiện rõ ràng trước mặt mọi người. Cậu mặc comple, còn đeo cà vạt, giống hệt như một quý ông. Trên tay cậu cầm một giỏ hoa, bước lên sân khấu chữ T trải thảm đỏ, trên đường đi, cậu cầm lấy từng nắm hoa hồng rải lên thảm đỏ, đi đến cuối đường, rải xong cánh hoa thì mới bước xuống sân khấu từ bậc thang bên cạnh.
Đợi Tiểu Cảnh Thời trở về chỗ ngồi xong thì Phó Dẫn Tu mới xuất hiện.
Sau đó, Minh Ngữ Đồng khoác tay Minh Tịnh Sơn xuất hiện. Khi sảnh cưới tối đi, chỉ còn ánh đèn chiếu lên người Minh Ngữ Đồng, lúc này điều kỳ diệu của chiếc áo cưới này mới xuất hiện. Khi đèn chiếu vào váy cô, chất liệu bên dưới lông vũ trở nên lấp lánh như dãi ngân hà, theo ánh sáng vừa xanh vừa tím như sao trời, phản chiếu ánh sáng khi Minh Ngữ Đồng cử động. Mỗi bước đi của cô đều khiến người ta ngạc nhiên.
Minh Tịnh Sơn đưa Minh Ngữ Đồng đến trước mặt Phó Dẫn Tu: “Hãy đối xử tốt với nó.”
“Nhất định rồi ạ!” Phó Dẫn Tu đón lấy tay Minh Ngữ Đồng, sau đó quỳ gối xuống trước mặt cô.
“Đồng Đồng.”
“Em đã cho anh quá nhiều, cho anh tình yêu, cho anh sự khoan dung, cho anh con trai, cho anh một gia đình. Có thể gặp được em là may mắn của anh. Có thể lấy được em là phúc khí của anh. Anh xin thề tại đây, cả đời này sẽ đối tốt với em, tuyệt đối sẽ không phụ lòng em. Anh sẽ khiến em không bao giờ cảm thấy hối hận vì đã gả cho anh.”
Minh Ngữ Đồng mỉm cười hạnh phúc, trong mắt tràn đầy nước mắt, “Anh mau đứng dậy đi.”
Khi đứng dậy, anh kéo nhẹ Minh Ngữ Đồng vào lòng, ôm chặt lấy cô. Lông vũ tung bay trên váy của Minh Ngữ Đồng bao trùm lấy chân của Phó Dẫn Tu, khiến hai người như đang đứng trên mây.
Phó Dẫn Tu ôm chặt eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
***
Hôn lễ của Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng không làm quá nhiều tiết mục, long trọng nhưng lại đơn giản. Hai người trở về phòng khách thay đồ rồi trở ra, nhóm người Nghê Nhã Lâm cũng thay đồ phù dâu ra, trở về chỗ ngồi dùng tiệc.
Sau khi kết thúc hôn lễ, họ không ở lại khách sạn mà dẫn Tiểu Cảnh Thời cùng trở về Lãng Viên.
Minh Ngữ Đồng lên xe, hạ kính xe xuống, thấy Minh Ngữ Tiền vẫn còn đứng trên thềm cửa nhìn cô rời đi. Minh Ngữ Đồng mỉm cười với Minh Ngữ Tiền. Tuy cô không nói gì nhưng Minh Ngữ Tiền có thể hiểu được suy nghĩ trong ánh mắt đang mỉm cười của cô. Cô đang nói, anh cứ yên tâm, cô sau này nhất định sẽ hạnh phúc, rất hạnh phúc. Minh Ngữ Tiền mỉm cười, vẫy vẫy tay với Minh Ngữ Đồng.
Sau khi tiễn Minh Ngữ Đồng, Minh Ngữ Tiền vừa định đi thì nhìn thấy Nghê Nhã Lâm cùng ba mẹ đi ra. Anh mỉm cười bước đến chào hỏi. Ấn tượng của Nghê phu nhân đối với Minh Ngữ Tiền không tệ, bà cười nói chuyện với anh vài câu.