Minh Ngữ Tiền mỉm cười trả lời, ánh mắt nhìn sang Nghê Nhã Lâm bên cạnh Nghê phu nhân.
Sau khi cô thay đồ xong, Minh Ngữ Tiền vẫn chưa nhìn kỹ cô. Trong hôn lễ, có rất nhiều người đến chúc mừng cả nhà họ nên anh cơ bản không có thời gian đi tìm cô. Lúc này cuối cùng cũng có thời gian để ngắm nhìn cô, anh thấy cô xinh đẹp hơn so với ấn tượng của anh.
Hoặc là… Tây Thi trong mắt người tình?
Ánh mắt Minh Ngữ Tiền trở nên dịu dàng, mang theo ý cười nhìn Nghê Nhã Lâm. Ai ngờ cô không thèm nhìn anh, gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng. Minh Ngữ Tiền cảm thấy cô đối với anh chẳng khác gì so với Tưởng Lộ Liêm.
Anh đã làm gì đắc tội cô?
Nghê phu nhân cũng nhìn ra Minh Ngữ Tiền rõ ràng đang muốn chào hỏi Nghê Nhã Lâm, cũng không biết vì sao con gái bà không thèm để ý.
Nghê phu nhân mỉm cười giải thích: “Nhã Lâm hôm nay không khỏe nên không có tinh thần.”
Cô rõ ràng là đang tức giận, làm gì mà không khỏe?
Nghê Trung Đình rất vui, lần trước nhìn thấy chàng trai này động tay động chân với con gái nhà mình, dáng vẻ cho thấy quan hệ rất tốt. Hiện giờ nhìn thấy con gái không quan tâm tới cậu t a, Nghê Trung Đình âm thầm gật đầu, cảm thấy nên như vậy. Trải qua chuyện của Tưởng Lộ Liêm, ông đã suy nghĩ kỹ, sẽ không tùy tiện đồng ý cho bất kỳ con trai nhà nào, làm vậy sẽ giống như con gái ông không đáng được trân trọng.
“Vậy thì về nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay rất cảm ơn Nhã Lâm.” Lời này của Minh Ngữ Tiền là nói với Nghê Nhã Lâm.
Nhưng Nghê Nhã Lâm vẫn cúi đầu không ngước lên, lạnh lùng bĩu môi nói: “Không có gì, người tôi giúp là chị Ngữ Đồng.”
Minh Ngữ Tiền lúc này đã xác định chắc chắn là Nghê Nhã Lâm đang không vui với anh.
Anh nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc anh đã làm gì chọc giận cô, khiến cô không thèm quan tâm tới anh như vậy.
Minh Ngữ Tiền hoang mang, nhưng biết là ngoài chuyện không vui thì cô còn rất mệt mỏi do phải giúp chị mình nên anh không làm phiền nữa mà chào tạm biệt họ. Nhìn Nghê Nhã Lâm cùng ba mẹ lên xe, anh mới đi. Đúng lúc này, anh gặp Tưởng Lộ Liêm đang từ bên trong đi ra. Nhìn thấy Tưởng Lộ Liêm, Minh Ngữ Tiền gật đầu với anh ta, xem như đã chào hỏi.
“Cậu và Nhã Lâm là mối quan hệ gì?” Tưởng Lộ Liêm lạnh lùng hỏi.
Minh Ngữ Tiền nhíu mày, mỉa mai hỏi lại: “Có liên quan gì đến anh?”
“Hai người yêu nhau rồi à?”
“Liên quan gì đến anh?” Minh Ngữ Tiền hừ một tiếng, “Vô vị.”
Nói xong thì đi vào khách sạn, nhưng lại bị Tưởng Lộ Liêm cản đường lần nữa.
“Nhìn phản ứng của cậu thì hai người chắc vẫn chưa bên nhau. Cậu thích cô ấy sao?”
Minh Ngữ Tiền lớn tiếng thừa nhận, “Đúng vậy, tôi thích cô ấy! Cô ấy là một cô gái tốt, xứng đáng đến với người tốt hơn! Người đó tuyệt đối không phải là anh.”
“Cậu thích cô ấy, vậy cô ấy có đồng ý không?” Tưởng Lộ Liêm mỉa mai hừ lạnh, “Có là tôi hay không, không phải do cậu quyết định. Lẽ nào cậu cảm thấy cậu tốt hơn tôi hay sao?”
“Ít nhất tôi không phải kiểu gặp ai cũng thích. Người trước mặt không trân trọng, đợi đến lúc mất rồi thì lại hối hận. Tôi có thể kiên trì với tâm niệm của mình, một khi đã thích thì sẽ một lòng một dạ, chứ không phải ở bên cạnh một người mà trong lòng lại nhớ người khác.”
Mặt Tưởng Lộ Liêm trở nên khó coi, “Phải, những điều cậu nói, tôi đều thừa nhận. Nhưng tôi đã biết sai rồi thì sẽ không tái phạm. Tôi thành tâm thành ý theo đuổi Nhã Lâm. Còn cậu?”
Tưởng Lộ Liêm hừ một tiếng, “Cậu có gì tốt hơn tôi? Một công tử chuyên vui đùa lại đột nhiên nói mình có tình cảm thật sự? Cậu cảm thấy Nhã Lâm sẽ tin cậu sao? Dù cô ấy không chấp nhận tôi, lẽ nào lại chấp nhận công tử bột như cậu?”
Tưởng Lộ Liêm châm một điếu thuốc, hút một hơi, rồi nhẹ nhàng thả ra: “Cậu thử ra ngoài hỏi xem có ai không biết danh tiếng của cậu. Không ai tin cậu sẽ kết hôn sớm, họ đều cảm thấy cậu phải chơi đủ rồi mới tính.”