Nghê Nhã Lâm lau đi lớp trang điểm mắt rồi đánh lại, tô lại một lớp son bóng lên môi. Sau đó thì không còn chuyện gì nữa, chỉ còn việc ngồi đợi Minh Ngữ Tiền đến.
Nhưng cô lại không ngừng căng thẳng, tim đập nhanh hơn bình thường. Cô đi tới đi lui kiểm tra lại trong nhà, không phát hiện điều gì bất ổn, sau đó lại soi gương mấy lần, lúc này thì tiếng chuông máy bộ đàm vang lên.
Nghê Nhã Lâm nhìn thấy Minh Ngữ Tiền đang đứng trước cửa lớn dưới lầu. Cô mở cửa cho anh. Không quá hai phút sau, tiếng chuông cửa trong nhà vang lên.
Nghê Nhã Lâm hít thật sâu một hơi rồi mới mở cửa ra, Minh Ngữ Tiền đứng trước cửa, sắc mặt tái xanh.
Xem ra cuộc điện thoại lúc này thật sự khiến anh rất tức giận.
Minh Ngữ Tiền nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào bước vào nhà. Vóc dáng anh rất cao, Nghê Nhã Lâm ngước cổ nhìn anh hồi lâu thì bắt đầu mỏi. Nếu anh bước đến trước một bước, bóng dáng cao lớn sẽ bao phủ lấy cả người cô. Cô lùi từng bước nhỏ về sau, Minh Ngữ Tiền nheo mắt đi vào trong.
“Anh... có gì thì từ từ nói nha...” Nghê Nhã Lâm hoảng sợ nói lắp bắp.
Minh Ngữ Tiền vốn vẫn bình tĩnh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lóng ngóng của Nghê Nhã Lâm, đột nhiên anh muốn cười.
“Tôi đã làm gì đâu, sao em lại sợ như vậy? Hay là em đã làm gì chọc cho tôi giận rồi?” Minh Ngữ Tiền tiến về trước một bước, đóng cửa sau lưng lại. Anh bước đến ngày càng gần, Nghê Nhã Lâm bất giác bị anh dồn vào tường. Cô căng thẳng hít một hơi thật sâu, lại quên mất anh đang đứng rất gần, vừa hít thở vừa nghiêng về trước, lập tức chạm vào người anh.
“Minh Ngữ Tiền!” Nghê Nhã Lâm xấu hổ tức giận gọi anh, “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tôi hỏi em, tại sao lại đột nhiên thay đổi thái độ với tôi như vậy? Trước đó vẫn còn rất tốt, tại sao bắt đầu từ lúc trước cửa khách sạn hôm qua thì trở nên lạnh lùng với tôi? Tôi đã làm gì sai khiến em không vui, em cứ nói với tôi. Nếu là lỗi của tôi thì tôi xin lỗi, tôi sẽ sửa, tốt hơn em nổi giận vô cớ như bây giờ, còn tôi lại không biết tại sao em lại nổi giận.”
Nghê Nhã Lâm rũ mắt xuống, bình thường có chuyện gì cô đều nói thẳng với người khác, không gì không dám nói, nhưng lúc này lại trở thành người câm, không nói nên lời.
“Nói đi, không phải bình thường nói rất hăng sao?” Minh Ngữ Tiền thúc giục.
Hơi thở của anh vây lấy cô, càng lúc càng nồng.
Nghê Nhã Lâm cắn răng nói: “Anh nói chúng ta là bạn, anh đối với bạn thế này à?”
Minh Ngữ Tiền nhíu mày nhìn cô.
Mặt Nghê Nhã Lâm đỏ bừng, biểu cảm vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, xem ra thật sự cô đã bị dồn ép dữ dội, lửa giận dâng trào.
Minh Ngữ Tiền mỉm cười nhẹ nhàng. Tiếng cười nghẹn trong cổ họng, chỉ lộ ra chút âm thanh, đa phần đều là âm thanh phát ra nhẹ nhàng từ trong mũi.
Nghê Nhã Lâm tức giận ngẩng đầu trừng mắt với anh, “Câu hỏi này rất buồn cười sao?”
“Tôi không có bạn là con gái, mà chỉ bạn là con trai, đương nhiên sẽ không như vậy.” Minh Ngữ Tiền nhìn cô chằm chằm, “Phụ nữ đối với tôi, ngoài người lạ, người thân, còn lại là bạn gái, sau này sẽ trở thành vợ.”
Nghê Nhã Lâm sững sờ, anh có ý gì đây?
Minh Ngữ Tiền lại nhíu mày, “Em nói xem tôi có ý gì? Trước kia tôi từng yêu, nhưng tôi cũng hiểu rõ trái tim mình, nếu thật sự chưa xác định, khi qua lại với người khác tôi sẽ nói rõ ràng, tôi là người rất chân thật trong tình cảm, nhưng tôi vẫn chưa muốn kết hôn, nếu có thể chấp nhận yêu thì tiếp tục qua lại, nếu không được thì lập tức chia tay, không cản trở đối phương. Nhiều năm qua, tôi cảm thấy chưa chuẩn bị xong tâm lý để kết hôn nên tôi vẫn chưa chính thức qua lại với ai.”