“Mãi đến khi gặp em… tôi nghĩ, nếu là cô gái này thì tôi muốn ổn định, muốn cùng cô ấy phát triển đến kết quả tốt. Nhiều năm qua, anh đã chuẩn bị xong rồi.”
“Nhìn thấy em bị Tưởng Lộ Liêm ức hiếp, tôi cảm thấy anh ta đúng là mắt bị mù, không nhìn thấy được điểm tốt của em. Thấy anh ta bám lấy em, tôi rất tức giận, sợ em thật sự bị anh ta níu kéo trở về.”
“Anh...”
“Có phải em muốn hỏi anh đối với bạn bè đều như vậy không, thật ra là muốn hỏi có phải đối với bạn gái đều như vậy đúng không?” Khóe môi Minh Ngữ Tiền cong cong.
Nghê Nhã Lâm trong lòng nóng bừng, thấy anh như vậy, lập tức hỏi: “Anh cười cái gì?”
Rõ ràng đang yếu thế, nhưng lại giương cổ lên, cố phô trương thanh thế.
“Hôm qua đuổi Tưởng Lộ Liêm đi, tay anh luôn để trên vai em, lúc đó có phải em thấy không vui không?”
Kinh nghiệm tình trường của Nghê Nhã Lâm không nhiều, so với Tưởng Lộ Liêm, suy nghĩ tỉ mỉ của Minh Ngữ Tiền thực sự khiến người ta hoảng sợ. Nếu đổi là người đàn ông khác, có lẽ sẽ quên hết cả rồi. Nhưng không ngờ anh lại chú ý đến.
“Đừng để anh đoán.” Minh Ngữ Tiền nói, “Anh không biết mình đoán đúng hay sai, đoán sai rồi thì sẽ rất buồn cười. Lúc đó em có nổi giận không?”
“Nghê Nhã Lâm. Anh nghĩ rằng em là người tính tình sảng khoái, nghĩ gì thì sẽ nói đấy, không giấu giếm, không ngập ngừng ấp úng.”
“Ừ! Tôi giận!” Nghê Nhã Lâm đỏ mặt, thẳng thắn nói ra, “Anh luôn miệng nói xem tôi là bạn, nhưng dù tôi có là bạn của anh thì cũng là một cô gái. Thái độ của anh đối với tôi rất tùy tiện, tôi cho rằng... cho rằng...”
“Cho rằng anh đối với ai cũng như vậy, không tôn trọng em?” Minh Ngữ Tiền nhíu mày tiếp lời.
Nghê Nhã Lâm cúi mặt xuống nghiêng qua một bên.
Minh Ngữ Tiền không tức giận, xem như anh đã biết vì sao cô lạnh nhạt với anh. Hơn nữa nguyên nhân này khiến cho anh có chút hào hứng.
Minh Ngữ Tiền mỉm cười vui vẻ nhìn Nghê Nhã Lâm, cả buổi không nói gì.
Nghê Nhã Lâm vừa giận vừa xấu hổ, không quan tâm nữa, đẩy anh ra. Minh Ngữ Tiền thuận thế nắm lấy cổ tay cô, vòng qua sau lưng mình, để hai tay cô ôm lấy eo anh.
Nghê Nhã Lâm: “...”
Không nói câu nào, chỉ một động tác đơn giản, đã đủ để trêu chọc người ta. Có thể thấy tình sử của Minh Ngữ Tiền thật sự không phải đồn thổi. Nghĩ đến chuyện này, Nghê Nhã Lâm vô cùng tức giận, giơ chân đá anh. Ai ngờ Minh Ngữ Tiền lại bất động, khóe môi vẫn cong lên, dịu dàng nhìn cô.
Ngược lại Nghê Nhã Lâm đạp xong thì thấy hối hận, “Anh không biết đau à?”
“Đau, nhưng không thể buông em ra.” Minh Ngữ Tiền dịu dàng nói.
Nghê Nhã Lâm trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này miệng lưỡi ngọt ngào thật, “Anh nói như vậy với bao nhiêu cô gái rồi?”
Minh Ngữ Tiền mỉm cười nhẹ nhàng, “Đừng ngắt lời, anh đang bày tỏ với em mà. Nghê Nhã Lâm, anh muốn nói anh thích em, em có chấp nhận anh không? Có đồng ý làm bạn gái anh không?”
“Anh buông tay em trước đi.”
Minh Ngữ Tiền nhìn dáng vẻ của cô, biết cô nghĩ gì. Nếu không thích thì cô nhóc này sẽ nổi giận đùng đùng, sao có thể như vậy, đỏ mặt, không dám nhìn anh, chỉ bảo anh buông tay cô ra.
Minh Ngữ Tiền nắm lấy cổ tay cô, trong lòng vô cùng dao động. Tay chậm rãi từ cổ tay cô lướt lên tay cô, rồi ôm trọn lấy. Nghê Nhã Lâm vẫn ôm lấy eo anh, chỉ cách một lớp áo sơ mi, cảm nhận rất rõ sức nóng và cơ bắp rắn chắc bên trong.
“Không buông, em vẫn chưa trả lời anh.”
“Anh buông em ra em sẽ trả lời anh.”
Minh Ngữ Tiền mỉm cười, “Không buông.”
Anh nhất quyết không buông mà càng nắm chặt tay cô hơn, cúi đầu, mặt kề sát vào môi cô.
“Nếu em chấp nhận, anh sẽ hôn em, nếu em không chấp nhận, anh sẽ cưỡng hôn em.”
Nghê Nhã Lâm kinh ngạc quên hết tất cả mọi chuyện, ngẩng đầu nhìn anh.
Có chuyện như vậy nữa sao?
Đây không phải là vô lại sao?
“Anh…” Cô vừa mở miệng định nói. Nhưng Minh Ngữ Tiền lại thực hiện đúng như lời mình nói, không chút khách sáo trực tiếp lấp kín môi cô. Nghê Nhã Lâm kinh ngạc trừng to mắt, nhưng trên môi, trong miệng đều là hơi thở nóng bức và xúc cảm của anh, khiến cô căng thẳng đến mức không còn chút sức lực.
Đến khi Minh Ngữ Tiền buông cô ra thì đầu mũi hai người vẫn dán vào nhau. Hơi thở dồn dập nóng bỏng của hai người hòa quyện vào nhau, bất giác trở nên vô cùng thân mật.