Hồ Thường Hân nhìn Sở Điềm, lại nhìn sang Mạc Cảnh Thịnh. Người đàn ông này cô chưa từng gặp. Hồ Thường Hân nhìn thế nào cũng cảm thấy mối quan hệ của hai người họ không bình thường. Chả trách Sở Điềm chẳng chút để tâm tới Kỷ Cảnh Trạch, xem ra đã sớm thích người ta rồi.
Sở Điềm liền vội bước xuống thềm, đứng trước mặt Mạc Cảnh Thịnh, ngẩng đầu nhìn anh. Mạc Cảnh Thịnh cúi đầu, nhìn thấy gương mặt nhỏ của Sở Điềm, trong mắt toàn là hình ảnh của cô.
“Anh Mạc, sao anh lại đến đây?”
Mạc Cảnh Thịnh nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Sở Điềm, rất muốn bước về trước một bước, ôm trọn lấy cô vào lòng.
“Không phải chiều hôm nay em nói buổi tối sẽ tăng ca sao? Nửa đêm để tự em về nhà, anh không yên tâm nên đến đón em.”
Mặt Sở Điềm nóng lên, không biết là anh cả đêm không ngủ để đợi đến lúc đi đón cô, hay là đã ngủ một chút trước đó rồi. Bất luận là thế nào thì cô cũng rất áy náy.
“Anh đến từ khi nào thế? Đợi có lâu không?”
“Không phải em nói 2 giờ giao ca sao? Sớm nhất thì 2 giờ em mới có thể tan ca nên 2 giờ anh mới qua đây, không đợi lâu đâu.” Mạc Cảnh Thịnh nói để cô yên tâm.
Lúc này nghe thấy lời của Mạc Cảnh Thịnh, Từ Chí Bằng liền kéo Hồ Thường Hân đi qua, mỉm cười nói: “Lúc 1:45 anh đến thì 1:50 cậu ta đã đến rồi, đã đứng đây đợi hai mươi phút rồi. Nếu sớm biết là người quen thì anh đã mời anh ấy vào trong xe cùng đợi.”
Hồ Thường Hân nhìn Từ Chí Bằng rồi giơ ngón trỏ lên tán dương.
Mạc Cảnh Thịnh không muốn để Sở Điềm có áp lực, nhưng hai vợ chồng Từ Chí Bằng và Hồ Thường Hân thật là, sở thích làm mai mối giống hệt như nhau. Nghĩ rằng nếu anh đã làm thì phải để con gái nhà người ta biết. Bỏ ra công sức nhưng không cho người ta biết thì sao được?
Đợi Từ Chí Bằng nói xong, Hồ Thường Hân mỉm cười nói: “Nếu đã có người đến đón cô thì chúng tôi an tâm rồi. Chúng tôi về đây.”
Sở Điềm gật đầu, “Vâng ạ.”
Hồ Thường Hân vui vẻ cùng Từ Chí Bằng lên xe.
Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười nói: “Đi thôi.”