“Tôi không hề xem thường cô.” Kỷ Cảnh Trạch chau mày nói.
Sở Điềm mỉm cười, “Anh có dám nói anh không cảm thấy anh thích tôi, thật sự là tôi trèo cao? Anh không cảm thấy những “trò vặt” của tôi khiến anh cảm thấy nực cười, vì cơ bản không thể giấu được anh? Anh có dám nói anh không cảm thấy tôi chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của anh mà cố ý tỏ ra không giống người thường?”
Mặt Kỷ Cảnh Trạch biến sắc, tỏ vẻ không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng thật sự đã nhìn Sở Điềm bằng ánh mắt khác.
Điều cô nói rất chính xác.
Nếu là trước đó, Kỷ Cảnh Trạch thật sự có chút xem thường Sở Điềm. Chỉ là một cô y tá bình thường, xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào, tâm tính tốt, ngoài chuyện đó ra thì chẳng còn điểm gì đặc biệt. Anh ta đồng ý với bà Kỷ là vì thích gương mặt của Sở Điềm. Nhưng hiện giờ Kỷ Cảnh Trạch thật sự bắt đầu nghiêm túc với Sở Điềm, trong lòng thật sự để ý đến cô.
Thấy biểu cảm mỉa mai của Sở Điềm, Kỷ Cảnh Trạch hơi mím môi. Vốn không quan tâm suy nghĩ của những người đó về anh ta, nhưng bây giờ lại để ý đến suy nghĩ của Sở Điềm.
Sở Điềm nhìn xuống cánh tay trên tay mình, hơi nhíu mày, “Anh Kỷ, thật ngại quá, tôi phải đi đây.”
“Tôi…” Kỷ Cảnh Trạch muốn giải thích.
Anh ta muốn xin lỗi cô, không muốn để cô có ấn tượng xấu về mình.
“Điềm Điềm.” Mạc Cảnh Thịnh lên tiếng, cắt ngang lời của Kỷ Cảnh Trạch.
Kỷ Cảnh Trạch nhìn thấy Mạc Cảnh Thịnh đang đi tới. Khi ánh mắt sắc bén của Mạc Cảnh Thịnh nhìn xuống cánh tay anh ta, Kỷ Cảnh Trạch lại vô thức buông tay ra.
“Anh Mạc!” Sở Điềm kinh ngạc gọi, vội vàng trốn sang bên cạnh Mạc Cảnh Thịnh.
Thấy Sở Điềm không chút do dự đứng bên cạnh mình, dáng vẻ vội vã muốn vạch rõ ranh giới với Kỷ Cảnh Trạch, tâm trạng anh đã tốt hơn một chút.
“Cậu là…” Mạc Cảnh Thịnh hỏi ra câu mà Kỷ Cảnh Trạch định hỏi trước đó.
“Hôm qua dẫn Cẩm Tây ra ngoài chơi, lúc ăn trưa, em gặp phải một ông cụ bị ngất xỉu. Em đã cấp cứu cho ông ấy, trùng hợp là ông ấy cũng được đưa đến bệnh viện của em, đây là anh Kỷ, cháu của ông ấy.” Sở Điềm giải thích đơn giản.
Mạc Cảnh Thịnh gật đầu, “Đến cảm ơn em sao?”
“Đúng vậy.” Sở Điềm mỉm cười, “Cảm ơn xong rồi, em muốn trở về nhà.”
“Ừ.” Mạc Cảnh Thịnh gật đầu, “Anh về cùng em.”
Mí mắt Kỷ Cảnh Trạch giật mạnh.
Không phải đưa về mà là cùng cô đi về.
Đây là ý gì chứ?
Hai người sống với nhau?
Sở Điềm sao có thể không nghe hiểu ý khác trong lời nói của Mạc Cảnh Thịnh?
Nhưng có Kỷ Cảnh Trạch ở đây, cô ngược lại muốn khiến anh ta hiểu lầm, tránh gây thêm phiền phức. Dù gì thì sau này cô cũng không muốn dính líu đến Kỷ Cảnh Trạch nữa, bị anh ta hiểu lầm như vậy thì đã sao.
“Dạ.” Sở Điềm mỉm cười gật đầu.
Sắc mặt Kỷ Cảnh Trạch lập tức trầm xuống.
Sở Điềm lại đồng ý.
“Hai người sống với nhau sao?” Kỷ Cảnh Trạch trầm giọng hỏi.
Sở Điềm đỏ mặt, gật đầu, “Đúng vậy.”
Kỷ Cảnh Trạch híp mắt lại, “Hai người đang qua lại?”
Điều này, Sở Điềm có thế nào cũng rất ngại thừa nhận.
Sở Điềm không trả lời anh ta mà nói tạm biệt Kỷ Cảnh Trạch.
Mạc Cảnh Thịnh rất hối tiếc vì không thể nghe Sở Điềm thừa nhận. Để Kỷ Cảnh Trạch không có cơ hội bám theo, anh để tay lên vai Sở Điềm.
Hứa Tử Ngọc nhìn thấy Mạc Cảnh Thịnh khoác vai Sở Điềm, tim cô đập rất mạnh. Những người khác đều không chú ý đến sự khác thường của cô, thấy Sở Điềm đi qua liền kéo nhau chào hỏi cô.
“Sếp dọn đến nhà mới, chúng tôi qua đó tụ tập, Sở Điềm cũng đi cùng đi.” Trương Giang Khoa nói.
Vốn nghĩ Mạc Cảnh Thịnh sẽ mời, nhưng Mạc Cảnh Thịnh cứ im lặng nên Trương Giang Khoa mới đành phải nói ra. Trong lòng mọi người còn nghĩ, sao lúc gặp mặt thì sếp chậm chạp vậy, thế này thì sao theo đuổi con gái người ta được?
Sở Điềm lại cười ngượng ngùng.
Mạc Cảnh Thịnh cười nhẹ nhàng nói: “Tôi và Sở Điềm là hàng xóm, vốn dĩ đi về cùng một đường.”
Mọi người: “…”
Sếp quả nhiên không biết sĩ diện!
Chả trách lúc nãy không mở miệng, thì ra đã dọn đến cạnh bên nhà con gái người ta ở rồi!