Còn Sở Điềm đi theo sau anh nửa bước chân, đang ngại ngùng cúi đầu, mặt hơi đỏ. Mạc Cảnh Thịnh dẫn Sở Điềm đến ban công, anh nhanh nhẹn nhảy sang ban công nhà cô, giơ tay về phía cô, “Nhảy qua đây, anh đỡ em.”
Cô hít thật sâu một hơi, hai tay nắm lấy ban công, nhấc cao người lên một chút. Mắt bất giác nhìn xuống dưới lầu, độ cao khiến cô hoa mắt, cô vội nhắm mắt lại, cơ thể bắt đầu run lên.
“Đừng nhìn xuống!”
Thấy Sở Điềm hoảng sợ đến mức run rẩy, Mạc Cảnh Thịnh vội nắm chặt tay cô, trực tiếp nhấc cô lên, ôm qua. Sở Điềm giật mình, hai tay vội ôm chặt vai Mạc Cảnh Thịnh. Mạc Cảnh Thịnh ôm cô vào lòng, một tay vòng qua eo cô, một tay đỡ lấy lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về.
“Không sao rồi.” Mạc Cảnh Thịnh nhẹ nhàng nói.
Giọng điệu nhẹ nhàng, khi cúi đầu an ủi cô, đôi môi chạm vào mái tóc mềm mại của cô. Mùi hương thơm mát trên tóc cô lướt qua mũi và đôi môi anh. Hơi thở dịu dàng của anh xuyên qua mái tóc, phả lên làn da của cô. Cô run lên, muốn lùi về sau, nhưng cơ thể vẫn mềm nhũn, lại có chút quyến luyến hơi ấm trên người anh nên không có ý muốn rời khỏi.
Cánh tay Mạc Cảnh Thịnh vốn để sau lưng cô từ từ di chuyển lên sau đầu, nhẹ nhàng xoa tóc cô. Kết quả vừa ngước mắt thì liếc thấy cả bọn Lý Thiếu Phong đang đứng bên cửa sổ nhìn sang.
Mạc Cảnh Thịnh: “…”
Trên mặt bọn họ đều mang nụ cười mờ ám.
Mạc Cảnh Thịnh híp mắt, bế Sở Điềm đi vào phòng khách. Anh lặng lẽ thở dài, lại cúi đầu, đôi môi lén lút cọ lên tóc trên đĩnh đầu cô, sau đó mới đặt cô ngồi lên sofa.
“Bây giờ sao rồi?” Mạc Cảnh Thịnh hỏi.
“Đỡ hơn rồi.” Sở Điềm cúi đầu gật gật, ngại ngùng không dám nhìn anh.
Trong mắt Mạc Cảnh Thịnh lộ ra ý cười, “7 giờ rồi, tối nay em định ăn gì?”
“Em muốn ngủ một chút, tối dậy nếu tỉnh táo thì sẽ ăn chút gì đó.”
Hiện giờ cô đang cực kỳ buồn ngủ, không quan tâm đến chuyện khác.
Mạc Cảnh Thịnh chau mày, “Vậy sao được? Anh đã gọi lẩu, tối nay anh ăn lẩu ở nhà, em qua đó ăn một chút, ăn no rồi hãy về ngủ.”
Sở Điềm lắc đầu, “Không được đâu, bên đó toàn là đồng nghiệp anh, em qua đó khó hòa nhập lắm. Chủ đề mọi người nói em không tham gia được, không nói chuyện sẽ khiến người ta cảm thấy ngại. Chi bằng mọi người cứ chơi vui vẻ với nhau đi.”
“Em cũng là người mình mà.”
Sở Điềm: “…”
“Ngoan, đi ăn một chút rồi đi ngủ.” Mạc Cảnh Thịnh lúc nãy vừa bế cô ngồi lên sofa, giờ lại kéo cô lên, “Bọn họ ồn ào thì kệ bọn họ, em không cần quan tâm, chỉ cần ăn no rồi thì trở về ngủ là được. Cũng không cần phải ngại, bọn họ đều biết em mà.”
Sở Điềm nghĩ rằng có lẽ do trước đó mọi người đều tự giới thiệu về mình ở trước cục cảnh sát. Nhưng không biết ý của Mạc Cảnh Thịnh là bọn họ đã sớm biết là anh thích cô.
“Nhớ mang theo chìa khóa.” Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười nhắc nhở.
Sở Điềm để chìa khóa vào túi áo khoác, suy nghĩ, rồi lại lấy chìa khóa dự phòng trong nhà ra, đưa cho Mạc Cảnh Thịnh.
Sở Điềm ngại ngùng nói: “Tính em đãng trí lắm, thường hay quên trước quên sau, chiếc chìa khóa dự phòng này có thể để ở chỗ anh được không? Lúc em quên mang chìa khóa thì có thể tìm anh lấy.”
Mạc Cảnh Thịnh không chút do dự cầm lấy chìa khóa, “Đương nhiên không thành vấn đề, em có thể tin anh, anh rất vui.”
Sở Điềm thuận miệng nói: “Em không tin anh thì có thể tin ai?”
Anh là cảnh sát mà.
Thiếu đi câu sau cùng, câu nói liền mang một ý khác, rất mập mờ. Nhưng Sở Điềm lại là người chẳng để tâm chuyện gì cả, nói ra xong thì chẳng cảm thấy có gì không đúng.
Lúc này cô đang đứng quay lưng về phía Mạc Cảnh Thịnh nên chẳng nhìn thấy nụ cười không thể che giấu trên mặt của anh.
Sở Điềm kiểm tra một lượt, không còn thứ gì cần mang theo nữa.