“Sếp à…” Phó Vĩnh Ngôn bất đắc dĩ nói, “Đến một ngụm anh cũng không cho uống sao?”
Còn chưa kết hôn mà đã quản chặt vậy rồi, kết hôn xong thì sẽ thế nào?
Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười, “Mọi người cũng uống ít thôi, ngày mai không được mang mùi rượu đi làm đâu nhé.”
Sở Điềm lén mím môi cười, rồi tự rót cho mình một ly. Nghĩ đến lúc nãy Mạc Cảnh Thịnh từng cầm lấy ly này uống, cô xoay xoay cốc, bỏ qua chỗ Mạc Cảnh Thịnh đã uống, nói: “Nào, tôi thật sự không thể uống nhiều, ly này của tôi xin kính mọi người.”
Vốn dĩ là đến chơi, không phải đến uống rượu nên mọi người cũng không ép, bản thân uống cũng có chừng mực chứ không uống nhiều.
Mạc Cảnh Thịnh sợ Sở Điềm ngại nên không đặt toàn bộ sự chú ý lên người Sở Điềm nữa mà liên tục nói chuyện với đồng nghiệp. Vì lo lắng Sở Điềm ăn quá cay sẽ không được khỏe, nên một nửa lẩu bên kia anh chọn lẩu nấm hoa cúc, còn gọi thêm một ít cháo.
Thấy Sở Điềm đã ăn được kha khá, anh liền múc cháo nóng cho cô.
Thẩm Hiểu Mạn nháy nháy mắt nhìn Sở Điềm, “Tôi chưa từng thấy sếp tỉ mỉ thế này luôn đấy.”
Mạc Cảnh Thịnh bất đắc dĩ cười gượng, đám người này, chỉ cần ra khỏi cục cảnh sát thì hoàn toàn không xem anh ra gì nữa.
Anh đặt bát cháo đến trước mặt Sở Điềm, “No chưa?”
Sở Điềm gật đầu, “No rồi.”
“Vậy ăn thêm chút cháo đi, vài muỗng cũng được, ăn xong thì có thể về ngủ rồi.”
Sở Điềm lúc này thật sự rất buồn ngủ, nghe Mạc Cảnh Thịnh nói, dáng vẻ cho thấy không ăn thì sẽ không cho cô về, cô đành phải ngoan ngoãn ăn hết nửa bát cháo.
“Em không ăn nổi nữa.” Sở Điềm đáng thương nhìn Mạc Cảnh Thịnh.
Đôi mắt Mạc Cảnh Thịnh hơi cong cong để lộ ra sự ấm áp, “Ừ, vậy không ăn nữa.”
“Em về ngủ nhé?”
“Để anh đưa em về.”
Đi vào cửa, khi Sở Điềm thay giày, nhìn thấy đôi dép trước đó mình thay từ nhà Mạc Cảnh Thịnh vẫn còn để trước cửa. Sở Điềm cầm đôi dép lên, cảm ơn Mạc Cảnh Thịnh rồi bảo anh nhân tiện mang về.
Mạc Cảnh Thịnh lại mỉm cười nói: “Cứ để ở đây đi, không phải anh còn sang nữa sao?” Sau đó lại nhìn cô, “Em sẽ hoan nghênh anh chứ?”
“Sao lại không chứ! Có lẽ người em không hoan nghênh có rất nhiều, nhưng trong đó tuyệt đối không có anh.”
Sở Điềm liền để dép của anh vào trong tủ, “Nhìn thấy rồi chứ, sau này đến thì có thể tự lấy.”
Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười gật đầu, Sở Điềm không xem anh là người ngoài, rất tốt. Mạc Cảnh Thịnh không nói là trong tủ giày nhà anh, thật ra cũng có dép lê của nữ, đó là chuẩn bị riêng cho cô, không cho ai khác mang.
Sau khi Mạc Cảnh Thịnh rời khỏi, Sở Điềm liền đi đánh răng, thay đồ ngủ, nhanh chóng chui vào trong chiếc chăn êm ái.
“Haiz!” Sở Điềm thở dài, kéo chăn lên che cả quai hàm. Thái độ của Mạc Cảnh Thịnh đối với cô rất khác biệt, cô có thể cảm giác được. Biểu hiện của Mạc Cảnh Thịnh rõ ràng như vậy, cô không phải ngốc, sao có thể nhìn không ra?
Nhưng vì sao chứ?
Thích cô?
Độ nóng mà Sở Điềm khó khăn lắm mới làm giảm được nay lại tăng lên. Cô kéo chăn phủ đến dưới mũi, che miệng và hai quai hàm lại.
Cô nghi ngờ như vậy, nhưng Mạc Cảnh Thịnh không nói, cô cũng không dám ảo tưởng.
Nhưng nếu Mạc Cảnh Thịnh thật sự thích cô…
Đôi môi Sở Điềm không khống chế được mà cong lên.
Chỉ suy nghĩ thôi mà sao cô lại vui thế này rồi.
Sở Điềm ôm mặt, trở mình úp mặt vào trong gối.
Thật ra, cô… cô thích Mạc Cảnh Thịnh.
***
Ngày hôm sau, lúc Sở Điềm đi đến bệnh viện, đúng lúc gặp phải ông Kỷ sáng sớm đã đến làm thủ tục xuất viện. Tình trạng sức khỏe của ông Kỷ đã ổn định trở lại, xuất viện cũng không có gì đáng ngại. Trước khi đi, ông Kỷ đến tìm Sở Điềm.
Sở Điềm vẫn rất căng thẳng, nếu ông Kỷ cũng nhắc đến chuyện làm mai mốt cô và Kỷ Cảnh Trạch thì cô phải từ chối thế nào để trong lòng ông không cảm thấy khó chịu?
Nhưng không ngờ ông Kỷ lại chủ động nhắc đến chuyện này, “Cháu của ông, ông rất hiểu, tính cách của nó có chỗ không tốt, rất dễ tự cho mình là đúng, xem thường người khác. Nếu nó giở tính đó ra với cháu thì cháu không cần để ý tới nó. Bà nhà ông điểm nào cũng tốt, chỉ có mỗi việc là không thừa nhận cháu mình có khuyết điểm, lúc nào cũng nghĩ rằng cháu mình giỏi nhất, nên mới muốn mai mối cho cháu. Cháu không cần có áp lực, nếu không thích thì cứ từ chối. Chuyện tình cảm phải được sự đồng ý từ hai phía. Không phải nói anh tốt thì tôi sẽ thích, có đúng không?”