Mạc Cảnh Thịnh dẫn người đến Tuyền Thành, sau khi để hành lý vào khách sạn, còn chưa kịp thu dọn thì đã vội vã đến cục cảnh sát Tuyền Thành bắt đầu công việc. Đến tối thì cùng đi ăn với đồng nghiệp ở Tuyền Thành rồi mới trở về khách sạn.
Đây vốn chỉ là một bữa cơm tối đơn giản, nhưng vì thân phận và gia thế của Mạc Cảnh Thịnh nên có rất nhiều lãnh đạo cấp cao đến tham gia. Một bữa cơm tối thế là trở thành một bàn tiệc rượu. Rất may hôm sau vẫn còn việc giải quyết nên nhóm Mạc Cảnh Thịnh không uống nhiều. Khi trở về khách sạn, Mạc Cảnh Thịnh vẫn hơi say say.
Anh cởi áo khoác ngoài, mở cổ áo sơ mi ra, rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó lấy điện thoại gọi cho Sở Điềm.
Giờ này không biết cô đã ngủ hay chưa? Sáng sớm cô trực xong, có lẽ giờ đang rất mệt. Nếu anh còn ở nhà, nhất định sẽ gọi cô dậy ăn tối.
Đang cầm điện thoại định gọi đi thì nhận được tin nhắn của Hứa Tử Ngọc.
[Mạc sở, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo anh, giờ tôi có thể đến phòng anh không?]
Mạc Cảnh Thịnh nhìn thấy tin nhắn liền chau mày. Anh không biết Hứa Tử Ngọc ở trong phòng cũng đang thấp thỏm không yên. Nếu lúc này Hứa Tử Ngọc có thể nhìn thấy biểu cảm của anh thì có lẽ sẽ hối hận vì việc này.
Mạc Cảnh Thịnh hoàn toàn không ngờ, làm việc đã nhiều năm, đồng nghiệp cấp dưới người đến người đi thay đổi không ít, càng không ít đồng nghiệp nữ vào làm, nhưng chưa từng có ai dám nhắc đến chuyện đó với anh. Hứa Tử Ngọc là người đầu tiên dám gửi tin nhắn cho anh lúc khuya thế này, nói muốn đến phòng anh. Mạc Cảnh Thịnh cơ bản không muốn. Nếu là những vấn đề trong công việc, hoàn toàn có thể hỏi lúc ban ngày, cơ hội có rất nhiều, không cần phải chờ đến tối, tránh né mọi người mà đơn độc đến tìm anh.
Mạc Cảnh Thịnh lại nhìn vào tin nhắn, dù sao cũng là nữ đồng nghiệp, tuổi còn trẻ vừa mới tốt nghiệp, anh không muốn để cô mất mặt.
[Có chuyện gì thì ngày mai hãy nói.]
Sau khi nhận được tin nhắn, Hứa Tử Ngọc có lẽ sẽ hiểu ý của anh. Vì thế, Mạc Cảnh Thịnh liền không quan tâm đến chuyện của Hứa Tử Ngọc nữa.
Anh tìm số điện thoại của Sở Điềm, gọi cho cô.
Không thể không nói, Mạc Cảnh Thịnh vẫn rất hiểu Sở Điềm. Sau khi tan ca, Sở Điềm đã ngủ một giấc đến giờ mới thức dậy, hoàn hảo bỏ qua bữa trưa và bữa tối.
Khi điện thoại để bên gối vang lên, cô vẫn còn đang ngủ. Nếu Mạc Cảnh Thịnh không gọi đến, có lẽ nửa đêm cô mới tỉnh dậy.
Bị tiếng điện thoại bất ngờ gọi dậy, Sở Điềm liền giơ tay qua gối mò tìm, cuối cùng cũng mò trúng được điện thoại. Cô mở khóa màn hình điện thoại, ánh sáng trên màn hình sáng chói khiến cô không mở mắt ra được.