Đủ các loại mùi vị nồng nặc hòa trộn với nhau, phảng phất trong làn khói lửa: thịt nướng, lẩu cay, tôm hùm… Người qua lại cũng rất đông, hoàn toàn không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện.
Mạc Cảnh Thịnh vẫn đi về phía trước, không ghé vào quầy hàng nào. Hứa Tử Ngọc dù muốn cản lại cũng hết cách, đành phải cùng anh đi về phía trước. Cô ta khó khăn chen qua dòng người đông đúc, cảm thấy mùi nồng nặc từ các quầy thức ăn đang phủ khắp cả người.
Nhìn bóng dáng cao lớn của Mạc Cảnh Thịnh phía trước, Hứa Tử Ngọc giơ tay ra, khi sắp chạm được vào áo anh thì Mạc Cảnh Thịnh đột nhiên quay lưng lại.
Lúc này Hứa Tử Ngọc mới thấy họ đã đi đến một con hẻm nhỏ. Bên ngoài ồn ào náo nhiệt nhưng con hẻm này rất yên tĩnh.
“Nói đi.” Mạc Cảnh Thịnh lạnh lùng nói.
Lúc này anh đã không còn nhẫn nại. Nếu Hứa Tử Ngọc đã kiên trì như vậy thì cứ để cô ta nói hết ra.
Hứa Tử Ngọc ngẩng đầu, con hẻm này tối đen như mực, còn phảng phất mùi ẩm mốc khó ngửi. Thật sự không phải là chỗ thích hợp để bày tỏ. Nếu có thể vào được phòng của Mạc Cảnh Thịnh thì không còn gì tốt hơn. Nhưng cô ta cũng biết, lúc này không nói ra thì sau này rất khó có cơ hội. Mạc Cảnh Thịnh thông minh như vậy, không thể nào không biết cô muốn nói gì. Trước đó khi anh trả lời tin nhắn kia là đã nói rõ suy nghĩ của mình, nhưng Hứa Tử Ngọc vẫn không cam tâm từ bỏ.
Đưa đến nơi hoàn toàn không thích hợp để bày tỏ là cơ hội thứ hai mà Mạc Cảnh Thịnh dành cho Hứa Tử Ngọc. Nếu cô ta có thể hiểu thì hiện giờ nên rời khỏi, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng Hứa Tử Ngọc có lẽ hiểu nhưng vẫn không muốn từ bỏ.
Hứa Tử Ngọc đan ngón tay vào nhau, lấy hết dũng khí nói: “Mạc sở, tôi thích anh. Tôi... tôi luôn giấu giếm tình cảm này, không dám nói ra, sợ sau khi nói ra thì anh sẽ không vui. Nhưng chuyện thích một người không thể nào giấu mãi được. Tôi muốn cược một lần, muốn nói cho anh biết. Nếu tôi không thử, anh sẽ vĩnh viễn không thể nào biết được tâm ý của tôi.”
“Tôi không thích cô.” Mạc Cảnh Thịnh nói không chút do dự, không muốn để Hứa Tử Ngọc nói thêm nữa. “Trước đó tôi trả lời tin nhắn của cô, cô đã nhìn thấy rồi chứ.”
Hứa Tử Ngọc cúi đầu không nói gì.
“Nếu đã thấy rồi thì không nên đến tìm tôi. Ngay từ ban đầu cô đã không nên gửi tin nhắn đó đi, vậy mà buổi tối còn đến phòng tôi, muốn làm gì?”
“Tất cả đồng nghiệp đều biết tôi thích Sở Điềm, nhưng cô vẫn đến nói với tôi những lời này. Sao có thể nghĩ rằng chỉ với mấy lời của cô thì tôi sẽ thay đổi tâm ý.”
Hứa Tử Ngọc không ngờ Mạc Cảnh Thịnh lại không chút nể tình như vậy. Cô chỉ muốn thử mà thôi. Cô thích anh, lẽ nào không thể nói ra sao? Cô thừa nhận là cô có một chút suy nghĩ muốn chen vào giữa Mạc Cảnh Thịnh và Sở Điềm.
Hứa Tử Ngọc không vui lắc đầu, “Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn cho anh biết là tôi thích anh, tôi không dám hi vọng anh sẽ đồng ý với tôi. Anh đừng nghĩ xấu tôi như vậy!”
“Dù không có Sở Điềm, tôi cũng không thích chuyện tình cảm công sở.” Mạc Cảnh Thịnh nói, “Hãy dẹp ngay suy nghĩ của cô đi. Tôi cho cô hai sự lựa chọn. Thứ nhất, xem như tối nay chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nếu cô chỉ muốn nói ra thì kết quả thế nào cũng không quan trọng. Giờ xem như cô đã đạt thành tâm nguyện, cố gắng thu lại tình cảm của mình, cô tiếp tục làm tốt công việc thì tôi có thể bỏ qua mọi chuyện.”
“Lựa chọn thứ hai, nếu cô không làm được thì ngay sáng ngày mai trở về thành phố B, tôi không cần một cấp dưới với tâm tư như vậy. Tôi sẽ điều cô đến Cục khác… Cô chọn đi, ngay bây giờ!”
“Chỉ vì tôi thích anh mà anh muốn đuổi tôi đi?”
Mạc Cảnh Thịnh lạnh lùng không nói gì, Hứa Tử Ngọc mắt đỏ hoe nói: “Tôi sẽ chỉ âm thầm thích anh thôi.”
“Cô âm thầm sao? Nếu cô chỉ muốn yêu thầm thì hiện giờ đã không đứng ở đây.”
Mạc Cảnh Thịnh lướt qua Hứa Tử Ngọc, đi ra khỏi con hẻm.
Sắp đi vào dòng người ở quầy hàng trước mặt thì Mạc Cảnh Thịnh đột nhiên dừng lại, xoay đầu lạnh lùng nhìn Hứa Tử Ngọc, “Buổi tối dám chạy đến trước cửa phòng của cấp trên, nhân phẩm này tôi không dám đảm bảo.”