“Anh vừa mới đi công tác trở về, thông thường những lúc này, trừ khi có chuyện gì quan trọng lắm, bằng không cũng sẽ không gọi anh trở về.” Mạc Cảnh Thịnh giải thích, “Hơn nữa, là cùng ông nội và anh vợ uống rượu, sao anh có thể từ chối chứ?”
Sở Điềm e thẹn đánh vào vai anh một cái, ai là anh vợ của anh chứ?
Nhưng Mạc Cảnh Thịnh như thế, tất cả đều vì cô, sao Sở Điềm có thể không cảm động chứ?
Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu hơn, cánh tay kéo mạnh Sở Điềm trở lại, một tay đặt phía sau ót cô đặt một nụ hôn lên môi cô.
Không biết có phải do tác dụng của rượu mà nụ hôn hôm nay có phần bá đạo hơn, sâu hơn và nồng nhiệt hơn. Anh trở người, nhốt cô vào giữa lòng mình. Sở Điềm bị anh hôn đến không thở được, gương mặt cũng đỏ bừng diễm lệ. Đôi mắt trong veo được phủ thêm một tầng sương mỏng, nhìn có vẻ vừa mơ hồ vừa vô tội, lại vô cùng quyến rũ.
“Đây... đây là nhà ông bà nội đó.” Sở Điềm đỏ mặt nói.
Mạc Cảnh Thịnh véo nhẹ một cái lên má cô, “Sao cứ nghĩ về anh theo hướng lệch lạc vậy? Anh chỉ muốn hôn em, ôm em, chứ không có ý làm gì khác.”
Nhưng rõ ràng Sở Điềm cảm nhận được là anh đang kiềm chế rất khổ sở.
Mạc Cảnh Thịnh lại hôn cô một cái, “Ngủ với anh một chút đi.”
Sở Điềm vừa mới gật đầu, đã bị Mạc Cảnh Thịnh ôm chặt. Cũng may Mạc Cảnh Thịnh còn có chừng mực, chứ không phải thật sự say đến mất hết năng lực suy xét. Sở Điềm được vòng tay của anh sưởi ấm, cũng bất giác chìm vào giấc ngủ.
Đợi lúc hai người thức dậy, đi xuống phòng khách, trên mặt vẫn còn mang nét say ngủ, dáng vẻ còn có chút mơ màng.
Bà Sở nhìn thấy vô cùng hài lòng, hai đứa trẻ này ở trong phòng cũng không làm chuyện gì vượt giới hạn. Sau khi hai người họ ngồi chơi thêm một lúc, bà vui vẻ tiễn họ rời khỏi.
“Bây giờ chuyện của Điềm Điềm cũng đã ổn thỏa, chỉ còn lại việc tìm thấy Cố Niệm.” Bà Sở than thở.
Ông Sở cũng thở dài một tiếng, không nói nên lời.
***
Ngày hôm sau, Mạc Cảnh Thịnh muốn đưa Sở Điềm về nhà. Lần này Mạc Cảnh Thịnh có gọi điện thoại về nhà báo trước. Bà Mạc sau khi nghe thấy đã rất vui mừng. Thật ra Mạc Cảnh Thịnh làm cảnh sát, một công việc nguy hiểm như vậy, bà vốn không đồng ý. Bà đã mất đi một đứa con trai, không muốn mất luôn đứa còn lại. Nhưng Mạc nguyên soái vẫn thích đặt con trai vào trong môi trường nguy hiểm để rèn luyện, quan điểm cũng hệt như Mạc Cảnh Thịnh. Một mình bà vốn không nói lại hai cha con họ, nên chỉ có thể nơm nớp lo sợ suốt ngày.
Cũng may Mạc nguyên soái nói khoảng sang năm Mạc Cảnh Thịnh sẽ có thể thăng chức, không cần ra ngoài làm nhiệm vụ nữa, bà Mạc mới có thể yên tâm hơn một chút.
Nhưng dù cho công việc của Mạc Cảnh Thịnh nguy hiểm, chỉ dựa vào gia thế này của anh, cũng đã có không ít cô gái muốn qua lại với anh. Không nói đến mấy cô gái trẻ bên ngoài bị Mạc Cảnh Thịnh thu hút, còn có những cô gái bà Mạc nhờ người giới thiệu cho anh.
Nhưng không có ai Mạc Cảnh Thịnh yêu thích cả.
Mấy năm trước anh vì muốn báo thù cho em trai, tìm ra tổ chức tội phạm đã hại chết em trai mình, sau đó lại hoàn toàn dành hết tinh thần cho công việc. Cộng thêm tính chất công việc của mình nên anh luôn rất bận rộn, liên tục tăng ca cũng là chuyện thường gặp, cho dù thật sự giới thiệu được cho anh, anh cũng không có thời gian dành cho bạn gái.
Chuyện này đã khiến bà Mạc vô cùng lo lắng, cũng không biết rốt cuộc anh thích mẫu cô gái như thế nào.
Dịu dàng chu đáo, phóng khoáng trong sáng, nhỏ nhắn ngây thơ, cao gầy xinh đẹp, đủ mọi thể loại, bà Mạc đều từng nhờ người giới thiệu cho Mạc Cảnh Thịnh, nhưng anh lại chẳng để mắt đến ai.
Nếu không phải chỉ còn một cậu con trai này, bà Mạc thật sự muốn bỏ mặc anh, bảo anh không tìm được thì đừng về nhà nữa.
Yêu cầu của bà Mạc đối với con dâu tương lai chỉ cần không gây chuyện, yêu chồng thương con là được. Công việc của Mạc Cảnh Thịnh vốn dĩ rất cần có sự ủng hộ của vợ. Bây giờ nghe Mạc Cảnh Thịnh nói con dâu tương lai của bà lại chính là Sở Điềm, đây đúng là bất ngờ nhân đôi mà. Con bé Sở Điềm này tính tình đơn thuần, là một người trong sáng lương thiện, còn là người mà bà đã nhìn thấy từ nhỏ đến lớn. Đối với Sở Điềm, đối với nhà họ Sở, đều hiểu rất rõ.
Sau khi Mạc phu nhân cúp máy, nghĩ tới nghĩ lui, lại phát hiện đúng là chẳng có ai thích hợp với Mạc Cảnh Thịnh hơn Sở Điềm cả. Hận không thể bảo Mạc Cảnh Thịnh đưa Sở Điềm về nhà ngay hôm nay, ngày mai lập tức cho hai đứa kết hôn. Nếu không kịp làm hôn lễ, vậy thì đăng ký trước cũng được. Không thể để một cô con dâu tốt như vậy chạy mất được.
Trong lòng bà Mạc vui mừng rạo rực, liền đem tin tốt này báo cho Mạc nguyên soái. Mạc nguyên soái nghe xong bật cười haha, cũng rất hài lòng. Ông ấy vốn không nôn nóng như bà Mạc. Con trai của mình rất ưu tú, vốn không phải lo không tìm được vợ. Nhân lúc còn trẻ, tốt nhất vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng. Nhưng nếu có thể song toàn, vậy đương nhiên là chuyện tốt rồi.