Vì quá căng thẳng, vừa sáng sớm Sở Điềm đã thức dậy. Mạc Cảnh Thịnh vốn định buổi chiều mới về nhà, khi anh còn chưa dậy, Sở Điềm đã sang nhà anh bấm chuông rồi.
Mạc Cảnh Thịnh hoàn toàn không để ý dáng vẻ nhếch nhác của mình bị Sở Điềm nhìn thấy, nở một nụ cười ấm áp với cô, kéo cô vào trong, thuận thế đóng cửa lại rồi bế cô lên. Hai chân của Sở Điềm lập tức rời khỏi mặt đất.
Mạc Cảnh Thịnh tiến sát đến cánh môi của cô đặt một nụ hôn lên đó, “Sao lại dang sớm vậy? Nhớ anh vậy sao?”
“Không phải nói hôm nay sẽ đến nhà anh sao?
“Nhưng bây giờ vẫn sớm.” Mạc Cảnh Thịnh bật cười, “Buổi chiều chúng ta mới đi, em dậy sớm vậy sao?”
“Em không ngủ được.” Sở Điềm nói, “Chúng ta đi sớm một chút, mua thêm chút quà rồi đi.”
Hôm qua Mạc Cảnh Thịnh đến ra mắt ông bà Sở cũng đã mang rất nhiều quà.
“Được.” Mạc Cảnh Thịnh vui vẻ đồng ý.
Thật ra Mạc Cảnh Thịnh hoàn toàn có thể chuẩn bị thay cho Sở Điềm. Nhưng nếu cô đã có tấm lòng này, để cô đích thân chuẩn bị, có lẽ trong lòng sẽ thấy yên tâm hơn.
“Có phải em làm phiền anh nghỉ ngơi rồi không?” Sở Điềm ngượng ngùng hỏi.
Từ lúc trở về anh vẫn chưa được nghỉ ngơi thoải mái chút nào. Hôm nay hiếm khi mới được ngủ nướng một hôm, kết quả lại bị cô đánh thức.
“Em đến không thể xem là làm phiền được.” Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười, trong giọng nói vẫn còn mang nét khàn khàn do thiếu ngủ, “Nhưng đúng là anh vẫn chưa ngủ đủ.”
“Vậy anh ngủ thêm một chút đi, dù sao thời gian vẫn còn sớm, em trở về chuẩn bị thêm một chút.”
“Còn cái gì phải chuẩn bị chứ?”
“Rất nhiều chứ, ví dụ như mặc quần áo gì thích hợp, trang điểm như thế nào...” Sở Điềm xòe bàn tay ra đếm.
“Mặc cái gì, anh có thể cho em ý kiến.”
Sở Điềm vui vẻ mỉm cười, “Thật sao?”
“Ừm, nhưng phải đợi anh ngủ thêm một lúc.”
Sở Điềm gật đầu, “Không thành vấn đề.”
Dù sao anh cũng ngủ không lâu, cô có thể trở về đem tất cả quần áo chọn sẵn ra trước. Không ngờ Mạc Cảnh Thịnh lại bế cô bước vào trong.
“Ây da, sao anh lại…” Sở Điềm vừa lên tiếng, đã bị Mạc Cảnh Thịnh dùng một nụ hôn chặn lại.
“Ngủ chung với anh thêm một lúc đi, đợi anh thức dậy, sẽ đi với em.”
Sở Điềm: “...”
“Yên tâm đi, sẽ kịp mà.” Mạc Cảnh Thịnh vừa nói vừa bế Sở Điềm về phòng ngủ. Không đợi Sở Điềm từ chối, Mạc Cảnh Thịnh đã đặt cô lên giường.
Mạc Cảnh Thịnh ôm cô vào lòng, “Ngủ với anh thêm một tiếng nữa thôi.”
Sở Điềm ngẩng đầu, đỏ mặt, nhìn thấy sự mệt mỏi trong ánh mắt của anh, cô không nỡ từ chối nên chỉ đành nhắm mắt. Tiếp đó, cảm nhận được sự tiếp xúc dịu dàng trên trán.
Lúc hai người tỉnh dậy đã là hai tiếng sau.
Sở Điềm vừa mở mắt liền liếc nhìn thời gian, lúc này đã hơn mười giờ, còn chuẩn bị nữa, theo dáng vẻ không nghiêm túc gần đây của Mạc Cảnh Thịnh, đợi lúc họ chuẩn bị xong chắc cũng đến giờ ăn trưa mất rồi.
Cũng may Mạc Cảnh Thịnh hiểu cho tâm trạng hồi hộp của cô nên cũng không quấn lấy cô kéo dài thời gian, nhanh chóng thu xếp cho bản thân ổn thỏa, thay quần áo, sau đó cùng Sở Điềm trở về nhà, giúp Sở Điềm chọn quần áo.
Lúc vừa mở cửa bước vào, Mạc Cảnh Thịnh còn nói: “Tuy chỉ sống ngay bên cạnh, nhưng cứ ra ra vào vào như vậy vẫn rất bất tiện.”
Anh rất muốn được sống chung với cô.
Nói thật ra, Sở Điềm cũng không có ý kiến gì, nhưng cũng không thể là do cô đề nghị trước?
Mạc Cảnh Thịnh thấy cô không nói gì, liền kéo cô lại, cả người lại áp sát cô.
“Điềm Điềm.” Mạc Cảnh Thịnh khẽ gọi.
“Ừm?”
“Mỗi tối lúc anh trở về nhà, nghĩ đến việc em đang ở nhà bên cạnh nhưng anh lại không thể sang đó, thật sự rất khó chịu. Chúng ta rõ ràng ở gần như thế, nhưng lại bị ngăn cách bởi một bức tường.”
Sở Điềm cũng có cảm giác này. Cảm giác thời gian ở bên anh mãi không đủ, bất luận bên nhau bao lâu cũng cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, hận không thể một ngày 24 tiếng đều có thể nhìn thấy anh, được ở bên anh.