“Điềm Điềm, em có đồng ý dọn sang ở cùng anh không?”
Sở Điềm mím chặt môi, đỏ mặt gật đầu. Mạc Cảnh Thịnh vui sướng đặt một nụ hôn lên môi cô.
Lúc anh nói ra đề nghị này, trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý Sở Điềm sẽ không đồng ý. Dù sao tốc độ tiến triển giữa hai người quả thật có hơi nhanh một chút. Nhưng Sở Điềm lại đồng ý, việc này đối với anh thật sự là bất ngờ quá lớn.
“Thật sao?”
Sở Điềm dứt khoát lấy hết sức gật đầu một cái, “Em cũng rất nhớ anh, sống cùng nhau em cảm thấy rất tốt, nhưng vẫn chưa thể…”
“Được.” Mạc Cảnh Thịnh gật đầu, “Vậy tối nay trở về dọn dẹp trước vài thứ, để em dọn qua trước.”
Hai người thỏa thuận xong xuôi, Mạc Cảnh Thịnh đi giúp Sở Điềm chọn quần áo. Sau khi chọn xong, hai người cùng nhau ăn một bữa trưa đơn giản, sau đó xuất phát đi mua quà cho ba mẹ Mạc Cảnh Thịnh.
***
Trung tâm thương mại vào cuối tuần rất đông đúc. Đi dạo mua sắm đối với đàn ông đúng là một kiểu giày vò, Mạc Cảnh Thịnh cũng không ngoại lệ. Anh rất ít khi đến trung tâm thương mại mua sắm, cần thứ gì cứ liệt kê ra một danh sách, dì giúp việc của Mạc gia sẽ đi mua rồi đưa đến cho anh. Đến cả quần áo của anh cũng thế. Vì lười chọn mẫu mã và màu sắc, dì giúp việc cũng không dám làm chủ, thế nên lần nào cũng chọn những màu sậm hoặc màu trắng cho anh, mặc thế nào cũng không có sai sót. Kể ra, thật sự đã rất nhiều năm anh chưa từng đi dạo mua sắm đúng nghĩa. Lúc bắt cướp, cầm súng đuổi theo sau chúng suốt mấy con đường đối với thể lực của anh cũng không thành vấn đề, nhưng chỉ dạo một vòng trung tâm thương mại anh đã sắp không chịu nổi. Nhưng do đi cùng Sở Điềm, Mạc Cảnh Thịnh cũng không oán thán lời nào, cho dù phải đi đến kiệt sức anh cũng không than thở, chỉ có điều vẫn không thể hiểu được niềm vui mua sắm ở đâu.
Cuối cùng, Sở Điềm đã chọn cho bà Mạc một chiếc khăn choàng bằng tơ tằm của một hãng nổi tiếng. Còn về Mạc nguyên soái, Sở Điềm liền đau đầu.
“Số thư họa đồ cổ mà ba anh thích, xưa nay đều rất khó tìm. Hơn nữa cho dù có đủ thời gian tìm được, lần đầu tiên đến nhà tặng món quà quý giá như vậy cũng không thích hợp lắm. Chi bằng tặng rượu đi. Những lúc rảnh rỗi, đặc biệt là trước khi ngủ thường thích uống một chút rượu để thư giãn.”
Những món mà Sở Điềm mua đều được Mạc Cảnh Thịnh chủ động xách thay cho cô, hai người đang định đi thang máy xuống tầng B3, chuẩn bị rời khỏi.
Đang dựa theo ký hiệu chỉ dẫn đi tìm thang máy, trên đường đúng lúc đi ngang qua một cửa hàng quần áo nữ, thấy Kỷ Cảnh Trạch bước ra từ cửa hàng quần áo đó, bên cạnh còn có một cô gái trẻ, thân mật khoác tay anh ta.
Kỷ Cảnh Trạch dừng bước, châm biếm nhìn hai người họ, lúc nhìn thấy những nhãn hiệu in trên mấy chiếc túi trong tay Mạc Cảnh Thịnh thì nhíu mày.
Hai người họ một người là cảnh sát, một người là y tá, lại nỡ mua những thứ này sao?
“Cảnh Trạch, sao vậy?” Cô gái bên cạnh hỏi.
Kỷ Cảnh Trạch chỉ nhàn nhạt nói: “Gặp người quen thôi.”
Nói xong, liền bước vài bước về phía Mạc Cảnh Thịnh và Sở Điềm, “Trùng hợp thật.”
“Cậu Kỷ.” Mạc Cảnh Thịnh gật đầu nói.
Sở Điềm cũng chào một tiếng.
Kỷ Cảnh Trạch liếc nhìn mấy chiếc túi trong tay Mạc Cảnh Thịnh, “Đến mua đồ sao?”
Mạc Cảnh Thịnh chỉ nhàn nhạt gật đầu, không định nhiều lời với Kỷ Cảnh Trạch.
“Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Sinh nhật? Ngày kỷ niệm?” Kỷ Cảnh Trạch cong môi hỏi.
Bằng không, sao lại mua những thứ này chứ?
Hai người này, một cảnh sát, một y tác, đều không phải công việc có lương cao, mua những thứ này không phải dễ dàng.
Tất cả cũng do Sở Điềm nghĩ không thông, nếu đồng ý ở bên cạnh anh ta, mua những thứ này chỉ là việc dễ dàng như ăn một bữa cơm uống một cốc nước, sao phải đi theo Mạc Cảnh Thịnh chịu khổ chứ?
Sở Điềm tuy không đoán được suy nghĩ của Kỷ Cảnh Trạch, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự xem thường không chút che giấu trên gương mặt anh. Không biết anh ta lại đang suy nghĩ lung tung cái gì?
Sở Điềm cũng lười phí lời với anh ta.
Đúng vào lúc này, chuông điện thoại của Mạc Cảnh Thịnh vang lên.