“Em gái vừa mới chào đời, sắc mặt hơi vàng, giống như củ khoai tây, nên gọi là Bánh Khoai Tây ạ.” Bánh Gạo Nhỏ ngẩng đầu đáp, còn rất đắc ý, hoàn toàn không có cảm giác áy náy vì đã đặt cái tên này cho em gái.
Bây giờ Tiểu Cẩn Tri còn chưa hiểu chuyện, chỉ biết ngủ, không biết nhũ danh của mình lại bị anh trai chơi như vậy. Đợi cô bé hiểu chuyện, không tìm Bánh Gạo Nhỏ tính sổ mới lạ.
“Bánh Khoai Tây, Bánh Khoai Tây.” Bánh Gạo Nhỏ còn vô cùng vui vẻ gọi.
Đến cả Sở Chiêu Dương nghe xong khóe mắt cũng giật giật, hình như… đúng là không nên đồng ý để cho Bánh Gạo Nhỏ gọi như thế.
Cái tên Bánh Khoai Tây này, nghe thế nào cũng không giống tên của một cô bé xinh xắn đáng yêu cả, ngược lại giống như tên của một cậu nhóc nghịch ngợm quậy phá, làm người khác phải phiền lòng vậy.
Nhưng Cố Niệm lại hoàn toàn không để tâm, vẫn luôn mỉm cười vui vẻ.
***
Đi thăm Tiểu Cẩn Tri xong, hiếm khi bọn họ có thể tụ tập đông đủ nên cùng nhau đi ăn cơm.
Lúc ăn cơm xong thì trời cũng đã sập tối, trên bầu trời tuy chưa nhìn thấy những vì sao lấp lánh nhưng trên mặt đất đã rực rỡ ánh đèn. Ánh đèn đủ mọi sắc màu, làm cho cảnh đêm của thành phố B càng trở nên vô cùng phồn hoa.
Sau khi tạm biệt bọn người Hàn Trách Lệ, Nam Cảnh hành đi lấy xe. Bước về phía xe mình, đang định mở cửa bước vào, lại đột nhiên có một cảm giác thất vọng. Một mình đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, anh nặng nề thở dài một tiếng, đột nhiên phát hiện không biết nên đi đâu. Về nhà cũng chỉ có một mình.
Mấy người anh em đều đã lập gia đình, không còn như trước thỉnh thoảng lại có thể ra ngoài tu tập. Bây giờ những người có thể ra ngoài tụ tập càng ngày càng ít, làm cho những người độc thân còn lại như anh càng trở nên cô độc.
Không biết sao, trong đầu Nam Cảnh Hành đột nhiên hiện ra gương mặt của Trình Dĩ An. Vừa nghĩ đến cô, anh liền cảm thấy rầu rĩ.
Cô gái đó không biết tốt xấu.
Không biết bây giờ cô ta có còn làm việc trong quán bar không?
Chạy đến đó bán tiếng cười, dựa vào nhan sắc bán chút rượu lấy tiền, không tiếc bị người khác lợi dụng, cô ta kiếm được tiền vui vẻ thế sao?
Còn nghĩ bản thân mình bản lĩnh lắm, số tiền đó cô ta kiếm được có gì đáng để tự hào chứ?
Chính vào lúc này, có người gọi điện thoại cho anh. Nam Cảnh Hành lấy điện thoại ra xem, là Dương Khai gọi đến. Dương Khai cũng là anh em trong hội công tử của anh, nhỏ hơn anh hai tuổi, là đàn em khóa dưới lúc anh còn du học ở nước ngoài. Không giống với bọn người Sở Chiêu Dương, đám người này vẫn còn trẻ, đều đang ở độ tuổi chưa chơi đủ.
Sau khi Dương Khai về nước thì liên lạc với anh, lập một hội những người học cùng trường tại thành phố B. Thỉnh thoảng Nam Cảnh Hành cũng tụ tập với mấy người họ, dù sao anh cũng làm về tin tức, còn có thể từ chỗ họ biết được rất nhiều chuyện.
“Alo?” Nam Cảnh Hành bắt máy.
“Anh Hành.” Dương Khai ở đầu dây bên kia gọi, “Mấy anh em bọn em đến quán bar của anh, không ngờ anh không có ở đây, bây giờ anh có rảnh không? Đến tụ họp một chút đi,.”
Cũng đã lâu rồi Nam Cảnh Hành chưa tụ họp với họ, chắc vì bản thân cũng đã có tuổi, nên cũng chán mấy chỗ ăn chơi như thế. Nhưng lúc này nghe thấy những lời Dương Khai nói, đột nhiên anh lại nhớ đến Trình Dĩ An.
“Bây giờ đúng lúc anh đang rảnh.”
“Thật tốt quá, vậy anh mau đến đây đi, lâu lắm rồi bọn em chưa gặp anh.” Dương Khai vui vẻ nói, “Hôm nay em mời, chúng ta vui vẻ họp mặt một bữa.”
Nam Cảnh Hành cúp máy, lái xe đến quán bar. Anh cho xe đậu vào vị trí mà quán bar dành sẵn cho mình, sau đó bước vào trong. Vừa bước vào, đập vào mắt là ánh sáng mờ ảo đặc biệt của các quán bar.
Nam Cảnh Hành xoa xoa khóe mắt. Quán bar này cũng dùng để thu thập tin tức, cũng đã lâu rồi anh chưa đến đây. Thỉnh thoảng đến, không phải đến chơi mà để xem thử bên này có vấn đề gì không, xử lý một vài công văn ở đây.
Nam Cảnh Hành vào trong, không lập tức đi tìm Dương Khai mà tiến đến phía quầy bar trước. Không nhìn thấy Trình Dĩ An, anh mới hài lòng, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
“Anh Hành!” Dương Khai nhìn thấy anh trước, liền đứng dậy, cách một rừng người vẫy tay với anh.
Nam Cảnh Hành cũng đã nhìn thấy cậu ta, nhưng Dương Khai sợ anh không nhìn thấy mình nên nhanh chóng chen qua đám đông tiến về phía này.
Dương Khai dẫn Nam Cảnh Hành đến bàn của bọn họ, những người đang ngồi đó nhìn thấy Nam Cảnh Hành, đều cung kính gọi anh hoặc cậu chủ Nam, cũng có người học theo Dương Khai gọi anh là anh Hành.
Nam Cảnh Hành ngồi xuống, có người khui một chai bia cho anh. Đang định uống thì đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở đằng xa.
Đó không phải là Trình Dĩ An sao?
Sắc mặt của Nam Cảnh Hành liền trầm xuống.
Vốn còn tưởng cô ấy tuy quật cường nhưng trong lòng vẫn nghe những gì mình khuyên nhủ, sẽ không đến đây làm những chuyện đó nữa. Vừa rồi không nhìn thấy cô, anh đã rất vui mừng. Không ngờ vừa mới vui vẻ chẳng bao lâu, đã nhìn thấy cô bước vào.
Nhìn trang phục cô ấy mặc kìa, đó là gì vậy chứ?
Một bộ váy trễ vai bó sát người, phác họa rõ nét những đường cong trên người cô, trong môi trường tốt xấu lẫn lộn này, cô muốn gây sự chú ý với bao nhiêu người chứ?
Trình Dĩ An vừa bước vào chẳng bao lâu, đã thu hút rất nhiều ánh mắt. Nhìn dáng vẻ điềm tĩnh như không của cô, xem ra sớm đã quen với môi trường ở đây và những ánh mắt đó rồi, đối với công việc của mình cũng đã rất thông thạo.
Từ lúc Nam Cảnh Hành ngồi xuống, tất cả mọi người đều chú ý đến nhất cử nhất động của anh. Lúc nhìn thấy ánh mắt của Nam Cảnh Hành dừng lại trên người Trình Dĩ An, một anh chàng hỏi: “Cậu chủ Nam có hứng thú với cô gái đó à?”
Nam Cảnh Hành nhìn Từ Thiếu An vừa lên tiếng, hơi nhíu mày, “Cậu quen sao?”
“Chúng tôi thường đến đây, sao có thể không biết chứ? Trước đó tôi cũng từng mời cô ta uống rượu, quả là một cô gái rất xinh đẹp, còn rất trẻ.”