Trình Dĩ An hít thật sâu một hơi, bây giờ sống mũi vẫn còn rất khó chịu, cổ họng cay xè. Nghĩ đến cảm giác khó chịu sau khi uống vào, Trình Dĩ An liền cảm thấy đau khổ.
Lần này, cô cẩn thận không uống một ngụm to như vừa nãy nữa, trong khả năng bản thân có thể chịu được, nhíu mày, uống từng ngụm từng ngụm một. Nhưng khi cô uống đến ngụm cuối cùng, ngụm rượu vừa uống vào miệng, Nam Cảnh Hành đột nhiên kéo cô về phía mình.
Hành động đột ngột này khiến Trình Dĩ An nhất thời không dám nuốt ngụm rượu trong miệng xuống, sợ bất cẩn lại làm bản thân bị sặc.
Nhưng ai ngờ Nam Cảnh Hành lại trực tiếp hôn cô, hút hết số rượu trong miệng cô vào miệng mình, rồi nuốt xuống.
Trình Dĩ An mơ hồ, ngơ ngác quên mất tất cả động tác, đầu óc trống rỗng, cả người cũng cứng đờ bất động.
Đến cả bọn người Từ Thiếu An cũng không ngờ Nam Cảnh Hành lại làm thế, Tưởng Lộ Hiếu vừa nãy suýt chút nữa đã muốn xông đến. Nhưng cuối cùng anh ta không dám, ánh mắt vẫn không thể tự chủ nhìn chằm chằm vào Trình Dĩ An và Nam Cảnh Hành. Anh ta cảm thấy bản thân thật sự rất vô dụng, cô gái mà mình yêu quý ở ngay trước mặt mình bị người đàn ông khác cưỡng hôn mà anh ta lại không thể làm gì được, còn phải tỏ dáng vẻ vốn không để ý, cùng đùa giỡn với những người khác.
Xung quanh truyền đến tiếng hò reo náo nhiệt.
Trình Dĩ An đã nghe thấy, nhưng lại dường như không nghe thấy. Trong đầu cô đang rối tung, bên tai vang lên tiếng ong ong.
Lần trước bị Nam Cảnh Hành cưỡng hôn là lần đầu tiên hai người gặp gỡ, cô bị Hạ Kính Bắc bỏ thuốc. Sau đó cô cũng đã hiểu ra, lúc đó là do Nam Cảnh Hành hiểu lầm, cho rằng cô muốn dụ dỗ anh ta. Tuy trong lòng cô vẫn để tâm, nhưng lại tự nói với mình, đây không phải là một chuyện không thể lý giải. Cô đã học cách cố quên chuyện này, không để nó ảnh hưởng đến mình.
Nhưng bây giờ thì sao?
Nam Cảnh Hành lại hôn cô, thậm chí còn giúp cô uống phần rượu còn lại trong miệng mình.
Hành vi ám muội này, là vì sao chứ?
Hôm nay cô đâu có quyến rũ anh!
Trình Dĩ An dần dần tỉnh táo lại, bên tai tiếng reo hò, huýt sáo cũng ngày càng rõ ràng hơn. Những âm thanh này kết hợp với hoàn cảnh hiện tại làm cô không chịu đựng nổi.
Cô nhìn sang Nam Cảnh Hành, từ trong biểu cảm của anh cũng không nhìn ra điều gì. Dáng vẻ bỡn cợt trên mặt anh dường như nói cho cô biết, lần này anh cũng chỉ đem cô ra mua vui mà thôi.
Nam Cảnh Hành ngang ngạnh tựa lưng vào ghế sofa phía sau, lạnh lùng nói: “Đi đi.”
Trình Dĩ An nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp, lý trí tuy đã thu hồi nhưng phản ứng vẫn bị nụ hôn vừa rồi làm cho trở nên chậm chạp.
Khó khăn lắm mới nghe được câu nói này của Nam Cảnh Hành, cô không dám chậm trễ, đến cả một tiếng cũng không còn tâm trí để nói liền vội đứng dậy.
Nhưng vẫn có người không muốn cho cô giữ lại chút mặt mũi cuối cùng. Không biết ai đó ác ý đưa chân ra ngán chân cô, trong ánh sáng mờ mịt, Trình Dĩ An vốn không thể nhìn rõ, cả người liền trực tiếp ngã về trước, cuối cùng dùng tư thế nhếch nhác nhất quỳ trên đất.
Vì cô đang mặc váy, hơn nữa chiếc váy cô mặc cũng chỉ ngắn đến trên đầu gối. Đầu gối vừa mới quỳ xuống nền gạch cứng lạnh, lập tức đau đến mức làm cô phát run.
Lúc cô ngã xuống, gần như đồng thời nghe thấy tiếng reo hò giễu cợt vang lên.
Trình Dĩ An vẫn đang quỳ trên đất, chiếc váy một mảnh dán chặt trên người, làm cho tư thế của cô lúc này càng trở nên quyến rũ, làm cho người khác nảy sinh những suy nghĩ không đứng đắn.
Trình Dĩ An không nhìn thấy, vị trí sau lưng, trong số đó có một anh chàng trước đây cũng từng bị cô từ chối, lúc này đang giơ tay định vỗ vào mông cô.
Nhưng không ngờ rằng Nam Cảnh Hành đột nhiên lại đứng dậy, giơ chân đá tay của người đó sang một bên. Người đó kinh ngạc nhìn sang Nam Cảnh Hành, “Cậu chủ Nam!”
Những người khác cũng nhao nhao lên kinh ngạc.
“Cánh tay thành thật một chút, không biết nên để đâu thì chặt bỏ đi!” Nam Cảnh Hành trầm giọng nói.
Nhìn xem, đây chính là cái mà Trình Dĩ An cho rằng sẽ không bán rẻ bản thân đó sao?
Cô ta cho rằng bản thân mình kiên trì rất giỏi, nhưng lại không biết, không có ai xem cô là người con gái đoan chính cả.
Nam Cảnh Hành bước đến, kéo cánh tay của Trình Dĩ An lên rồi đưa cô ra ngoài.
Chị Viên vẫn luôn đứng trong một góc, lúc nhìn thấy mấy người đó làm khó Trình Dĩ An chị ta cũng rất lo lắng.
Nhưng Nam Cảnh Hành đang ở đó, Nam Cảnh Hành cũng không nói gì, thậm chí Nam Cảnh Hành còn cầm đầu làm khó Trình Dĩ An, vậy chị ta còn có thể nói gì chứ?
Bây giờ nhìn thấy Nam Cảnh Hành kéo Trình Dĩ An đi, chị Viên lại không biết phải làm sao.
Suốt trên dường Trình Dĩ An chân nam đá chân chiêu bị Nam Cảnh Hành lôi ra khỏi quán bar.
Nam Cảnh Hành lại đi thêm mấy bước nữa mới dừng lại, tìm một góc ít người, đẩy Trình Dĩ An vào đó.
“Đây chính là tự trọng mà cô nói sao?” Nam Cảnh Hành tức giận chất vấn, “Cô có biết vừa rồi bọn họ muốn làm gì không? Cô ngã trên đất không nhìn thấy, có người đang muốn sờ mó cô! Cô cho rằng bình thường cô thể hiện không thể xâm phạm thì có thể làm cho người khác cho rằng cô là một cô gái đứng đắn sao? Trình Dĩ An, tôi nói cho cô biết, làm việc trong hoàn cảnh này, không có ai tin cô cả!”
“Cô cho rằng cô chỉ bán rượu, không làm gì khác. Nhưng cô từ chối họ, họ không cho rằng cô từ chối vì cô không thích, mà cho rằng cô đang giở thủ đoạn với họ, cho rằng dã tâm của cô không chỉ có vậy, là điều kiện mà họ đưa ra chưa làm cô hài lòng.”
Nam Cảnh Hành cười lạnh, “Cô biết họ nói cô như thế nào không? Họ nói cô tự cho là đúng, không biết ước lượng giá trị của mình. Nói cô tham lam, nhưng cô vốn không đáng để họ phí thêm nhiều tâm tư, ngược lại muốn xem thử cuối cùng cô sẽ có được cái gì. Trong mắt của họ, cô chỉ là một cô gái ngu ngốc vừa dã tâm vừa tham lam, nhưng lại không có gì xứng đáng với cái giá đó cả!”