“Nhưng tôi là trưởng bối của nó, chuyện này cũng giống như kết hôn vậy, cậu bao nó, cũng phải thông qua sự đồng ý của tôi. Tôi đòi hỏi không nhiều, mỗi tháng cậu đưa tôi vài vạn là được, tôi tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho cậu. Khi nào cậu chán nó rồi, mấy vạn đó tôi cũng không cần nữa. Con người tôi rất công đạo.”
“Đủ rồi!” Trình Dĩ An tức giận hét lớn.
Cô cũng mặc kệ bây giờ là đang ở giữa phố, có rất nhiều người đang nhìn. Hạ Kính Bắc làm cô mất mặt cũng không phải chỉ một hai lần, thậm chí cô cũng đã tê liệt. Nhưng ông ta không nên kéo Nam Cảnh Hành vào.
Cô đột nhiên xông ra, đứng chặn phía trước Nam Cảnh Hành, nói với anh: “Anh mau đi đi!”
Thấy Nam Cảnh Hành bất động, Trình Dĩ An xoay người nói với Hạ Kính Bắc: “Tôi và cậu chủ Nam không có bất kỳ quan hệ gì, vừa rồi trên đường anh ấy nhìn thấy tôi gặp nguy hiểm nên mới ra tay giúp đỡ, ông đừng làm phiền người ta! Dù ông có mê tiền đến điên rồi thì cũng không được như vậy!”
Trình Dĩ An xoay người lại thấy Nam Cảnh Hành vẫn chưa đi, tức giận đẩy anh, “Anh đi đi! Đứng ngây ra đó làm gì!”
Cô không muốn Nam Cảnh Hành có mặt ở đây chút nào, không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ bất lực này của cô. Hạ Kính Bắc luôn miệng đòi tiền, còn cho rằng cô được Nam Cảnh Hành bao dưỡng. Nam Cảnh Hành tốt bụng cứu cô, nhưng lại bị kéo vào như vậy.
Trình Dĩ An vừa tức giận vừa vô cùng bất lực: “Anh mau đi đi! Cầu xin anh mau đi đi! Anh đi đi!”
Nam Cảnh Hành nắm lấy cổ tay cô, giữ chặt không buông. “Chúng ta đi.”
Sao Hạ Kính Bắc có thể để anh đi dễ dàng như vậy chứ?
Trình Dĩ An đoán không sai, họ đến tìm cô là để cướp tiền cô đã kiếm được. Và còn vì một lí do nữa mà cô không nghĩ đến.
Trong lòng Hạ Kính Bắc đang lo lắng, sợ sau khi Trình Dĩ An kiếm được nhiều tiền rồi thì có thể tự mình ra ngoài tự lập, không còn nằm dưới sự khống chế của ông ta nữa, thậm chí sẽ chống đối bọn họ, đòi lại những thứ mấy năm nay họ đã lấy.
Thật ra Trình Dĩ An vốn không biết, ba mẹ cô trước khi chết sớm đã lập di chúc. Họ đã lập một quỹ tiết kiệm, một khi họ xảy ra chuyện, mỗi tháng Trình Dĩ An có thể nhận được tiền sinh hoạt phí từ quỹ đó, cho đến khi cô tốt nghiệp đại học có thể đi làm mới thôi. Cho dù không có Hạ Kính Bắc, cho dù Trình Dĩ An chỉ có một mình thì cũng hoàn toàn có thể sống thoải mái.
Số tiền đó đã bị Hạ Kính Bắc dùng để đầu tư chuyện làm ăn, và Trình Dĩ An không hề biết điều đó.
Kỳ thực trước khi đón Trình Dĩ An về, điều kiện sống của nhà họ Hạ vốn không được tốt. Mãi cho đến khi Hạ Kính Bắc đón Trình Dĩ An về thì nhà họ Hạ mới bắt đầu có cải thiện. Ban đầu Lưu Ngọc Cần còn tỏ ra khá khó chịu, nhưng sau khi nhận được quỹ tiền mà ba mẹ Trình Dĩ An để lại cho cô thì bà ta cũng chấp nhận. Sau đó, bọn họ bắt đầu đem đồ đạc trong nhà Trình Dĩ An đi bán, cả căn nhà của nhà họ Trình cũng cho thuê để mỗi tháng lấy tiền thuê nhà.
Thế nhưng bọn họ lại không hề đối tốt với cô. Đem hết tất cả những thứ thuộc về Trình Dĩ An dành hết cho Hạ Thanh Thanh, chỉ giữ cho Trình Dĩ An không bị đói chết, nhiều hơn một chút cũng không có, còn cảm thấy như vậy là đương nhiên, không chút áy náy. Thậm chí còn muốn bán đứng Trình Dĩ An để nhận thêm càng nhiều lợi ích.
Bây giờ lại biết Trình Dĩ An lén lút ra ngoài kiếm tiền, tuy không nghĩ đến việc Trình Dĩ An có thể đòi lại những thứ thuộc về cô, nhưng cũng biết được Trình Dĩ An muốn thoát ly khỏi họ.
Như vậy sao được chứ?
Họ còn muốn lấy thêm số tiền còn lại của Trình Dĩ An nên mới đến đây tìm cô như vậy.
Nam Cảnh Hành muốn đưa Trình Dĩ An đi, Hạ Kính Bắc sao có thể đồng ý, liền lập tức chặn lại. Bọn chúng đang định ra tay thì đột nhiên có bốn người xông ra.
Giám đốc Diêu vội vã tiến đến, nói: “Cậu chủ Nam, cậu không sao chứ?”
“Không sao.” Nam Cảnh Hành nói.
Giám đốc Diêu nhìn sang Trình Dĩ An. Tuy ngoài mặt không để lộ chút biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã cảm thấy quan hệ của Trình Dĩ An và Nam Cảnh Hành chắc chắn không đơn giản. Ngoài cô ra, quả thật chưa từng thấy Nam Cảnh Hành thân thiết với bất kỳ cô gái nào như vậy, hơn nữa còn nhiều lần như vậy. Lần trước không phải Nam Cảnh Hành còn đưa cô về nhà sao?