Thế nên giám đốc Diêu đối với Trình Dĩ An cũng rất khách khí.
Hạ Kính Bắc bị mấy bảo vệ mà giám đốc Diêu đưa đến ngăn lại, giám đốc Diêu nói với Nam Cảnh Hành: “Cậu chủ Nam, ở đây giao lại cho tôi là được.” Rồi nhìn sang Trình Dĩ An, “Cô Trình, vị này…”
“Tùy ông xử lý, tôi không quan tâm!” Trình Dĩ An nói.
Hạ Kính Bắc nghe thấy Trình Dĩ An nói thế liền nổi trận lôi đình, “Trình Dĩ An, mày là cái đồ vô lương tâm! Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, mày lại không thèm quan tâm đến sống chết của tao. Có phải mày hận không thể giết chết tao không hả?”
Hạ Kính Bắc gào thét mắng chửi, càng mắng càng khó nghe. Cuối cùng còn dám lôi Nam Cảnh Hành ra mắng.
Hạ Kính Bắc hiển nhiên chỉ mắng cho sướng miệng, nhưng hoàn toàn quên mất bao vây xung quanh ông ta là người của Nam Cảnh Hành, sao có thể để cho ông ta mắng Nam Cảnh Hành như vậy chứ?
Lúc Hạ Kính Bắc vừa mới lên tiếng thì bị một vệ sĩ xông lên đánh.
“A!” Hạ Kính Bắc kêu thảm một tiếng, ông ta
biết rõ vì sao đối phương đánh mình, vừa rồi mắng xong ông ta cũng đã biết mình sai. Vì thế bây giờ chỉ dám mắng Trình Dĩ An, hoàn toàn không xem Trình Dĩ An là cháu gái của mình, thật sự dùng những lời lẽ khó mà lọt tai.
Nam Cảnh Hành dừng lại, quay đầu nhìn giám đốc Diêu một cái. Giám đốc Diêu lập tức hiểu ra, cho bảo vệ tiếp tục ra tay với Hạ Kính Bắc. Không chỉ không thể bất kính với Nam Cảnh Hành mà còn không được lên tiếng sỉ nhục Trình Dĩ An.
Trình Dĩ An bị Nam Cảnh Hành lôi vào trong xe, cô bị Hạ Kính Bắc chọc tức nên cũng không còn lòng dạ để ý xem Nam Cảnh Hành đang nói gì, đợi sau khi ngồi vào xe, cô mới phản ứng lại.
“Xin lỗi, chuyện của tôi đã làm liên lụy anh rồi.”
“Một chút chuyện nhỏ, chẳng đáng là gì.”
Cô rất muốn cảm ơn anh, anh đã cứu cô, lại giúp cô thoát khỏi sự đeo bám của Hạ Kính Bắc. Nhưng cô lại không biết nên cảm ơn anh như thế nào.
“Cô không cần để tâm. Lời cảm ơn cô đã nói với tôi lúc nãy, vậy là đủ rồi.”
“Tôi không chỉ muốn cảm ơn suông.”
“Tôi biết.” Nam Cảnh Hành mỉm cười, khởi động xe chuẩn bị rời đi.
Trình Dĩ An vội nói: “Đi đến phía trước một chút thì cho tôi xuống xe.”
Nam Cảnh Hành nhìn cô, “Gần đây chỉ có một ga tàu điện ngầm đó thôi.”
Con đường đó, trong một thời gian ngắn có lẽ Trình Dĩ An cũng không muốn đi qua.
“Tự tôi bắt xe cũng được.”
Nam Cảnh Hành hỏi: “Gần đây không phải cô đang rất thiếu tiền sao?”
Sau vài lần tiếp xúc, Trình Dĩ An đại khái cũng đã hiểu, những câu nói của Nam Cảnh Hành, chính là nghĩa đen, không cần suy nghĩ nhiều. Suy nghĩ nhiều lại sẽ dễ dàng hiểu lầm. Chỉ là cách biểu đạt của Nam Cảnh Hành không được uyển chuyển thôi.
Nhìn dáng vẻ của Nam Cảnh Hành, anh nói câu này quả thật không có ý gì khác, chỉ đơn thuần cảm thấy bây giờ cô đang thiếu tiền, vậy anh tiễn cô, cô tiết kiệm được tiền xe không phải rất tốt sao? Tiền xe tuy không nhiều, nhưng đối với tình cảnh hiện tại của cô mà nói, một đồng cũng là tiền, có thể tiết kiệm chút nào hay chút ấy.
Trình Dĩ An cảm thấy càng nói nhiều với anh thì sẽ bị anh làm tức chết, nên cô nói với anh địa chỉ nhà mình. Cô nghĩ không cần đợi chuyện riêng của bản thân giải quyết xong xuôi, chỉ cần tình trạng của bản thân khá hơn một chút, cô sẽ mua chút quà gì cho Nam Cảnh Hành. Cho dù anh vốn không cần thì đó cũng là tâm ý của cô.
Trình Dĩ An vẫn mải nghĩ chuyện của mình, không để ý hướng mà họ đang đi không phải hướng đi đến chỗ ở của cô. Tối nay xảy ra rất nhiều chuyện, trong xe vừa ấm áp vừa yên tĩnh, còn có hương thơm thoang thoảng làm cho cả người thoải mái, cô bắt đầu buồn ngủ.
Nam Cảnh Hành cho xe dừng lại bên đường, lấy một cái chăn bằng lông dê từ trong ngăn chứa đồ ra, nhẹ nhàng đắp lên cho cô.