Cố Niệm: “...”
Sở Chiêu Dương anh đúng là một anh chàng tuỳ hứng mà.
Sở Chiêu Dương còn không ít việc ở công ty nên anh cũng không thể ở lại quá lâu.
Trước đó nhận được điện thoại của Mạc Cảnh Thịnh, anh đã gián đoạn hội nghị, bỏ lại một đống người chạy tới Cục Cảnh sát, bây giờ còn phải mau quay về.
Vì thế Sở Chiêu Dương sắp xếp cho Cố Niệm xong liền định rời đi.
Cố Niệm đưa Sở Chiêu Dương tới cửa, đột nhiên có cảm giác, giống như cả hai đang sống cùng nhau và cô là một người vợ đang tiễn chồng ra cửa đi làm vậy.
Loại cảm giác này vô cùng ngọt ngào.
Cô trộm nhìn Sở Chiêu Dương một cái, anh vẫn trầm mặc lạnh nhạt như mọi khi, hình như không có cảm giác này.
Như vậy chẳng phải là cô ảo tưởng nhiều quá sao? Nghĩ vậy mặt liền không khống chế được đỏ lên, càng ngày càng nóng.
Lúc này Sở Chiêu Dương đang đưa lưng về phía cô mở cửa, Cố Niệm giơ tay lên bưng kín mặt, đến bóng lưng rắn rỏi của Sở Chiêu Dương cũng ngại nhìn, ra sức lắc đầu, muốn mau gạt bỏ hết hình ảnh xấu hổ trong đầu ra.
“Em ở nhà cứ tùy ý, phòng nào cũng có thể vào. Trong phòng sách có sách, tuỳ ý đọc, máy vi tính cũng có thể chơi. Buổi tối anh...” Sở Chiêu Dương xoay người lại dặn dò cô, đột nhiên dừng lại.
Sở Chiêu Dương hồ nghi hỏi: “Mặt em sao lại đỏ như vậy?”
“Dạ?” Cố Niệm ngẩng đầu, ngây thơ tròn mắt, bị Sở Chiêu Dương bắt được, mặt càng đỏ hơn.
Hai tay nâng mặt lắc đầu: “Có sao? Em không biết!”
Đánh chết cô cũng không nói cho anh biết, trong lòng cô len lén ảo tưởng mình thành vợ của anh.
Có điều, cảm giác thật là tuyệt!
Không biết sau này kết hôn với anh sẽ thế nào nhỉ?
Nghĩ rồi khóe miệng cũng không nhịn được len lén lộ ra tia cười.
Không biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì nhưng Sở Chiêu Dương hoàn toàn bị bộ dạng này của Cố Niệm hút hồn rồi. Anh đột nhiên túm lấy cánh tay Cố Niệm, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu chiếm lấy đôi môi cô.
Lông mi Cố Niệm run rẩy mấy cái, chậm rãi thả lỏng, nhắm hai mắt lại.
Sở Chiêu Dương nắm lấy cổ tay cô, di chuyển tay đang ở trên má cô lên cổ anh, để cô vòng lấy mình.
Cố Niệm không kiềm chế được kiễng chân, muốn dán vào anh gần hơn.
Hai tay Sở Chiêu Dương chặt chẽ giữ lấy eo cô, đột nhiên nhấc cô lên, ép chặt cô lên tường, mắt nhìn thẳng rồi dùng sức hôn.
Hai chân Cố Niệm hoàn toàn rời khỏi mặt đất, mũi chân nhấc lên, không tự chủ quấn vào anh.
“Để anh không đi được à?” Sở Chiêu Dương chậm rãi buông cô ra.
Hơi thở vừa nặng nề vừa nóng phả vào môi cô, lúc nói chuyện, đôi môi lại nhẹ nhàng chạm lên.
Cố Niệm căn bản không biết mình làm cái gì, động tác đều là vô thức. Nghe vậy liền cúi đầu, đầu óc như nổ tung một tiếng, vội vàng buông chân xuống.
Sở Chiêu Dương ngược lại không muốn đi, nhưng không đi không được, anh thở dài đặt cô xuống.
“Buổi tối anh sẽ về sớm.” Sở Chiêu Dương hơi thở không ổn định nói.
Sắc đỏ trên mặt Cố Niệm còn chưa lui, ngay cả lời cũng không nói ra được, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Sở Chiêu Dương nhìn cô thật sâu, thầm nghĩ cô gái ngốc này thật là biết quyến rũ người. Anh rõ ràng rất muốn đi nhưng hai chân lại không nhúc nhích được.
Nếu như sau này kết hôn, anh liệu có bị cô quyến rũ đến ngay cả giường cũng không muốn xuống không? Cố Niệm cũng không cần phải làm gì, chỉ cần vô tội nhìn anh như vậy, trừ bên cạnh cô ra, anh không muốn đi đâu nữa.
Sở Chiêu Dương không nhịn được, lại cúi đầu hôn cô mấy lần, cuối cùng mới lưu luyến rời đi.
Cố Niệm đứng ở cửa mãi, nhìn Sở Chiêu Dương vào thang máy mới đóng cửa. Sau đó, cô lại chạy ra ban công, kéo cửa sổ thò đầu nhìn chiếc SUV màu đen của anh từ trong ga-ra rời đi.
Mọi khi làm việc không cảm thấy gì, bây giờ cô lại thấy có chút trống vắng. Lúc cô đóng cửa sổ lại, vừa vặn đụng phải thím Dư.
Thím Dư cười híp mắt nói: “Lần đầu tiên tôi thấy cậu chủ nói nhiều như vậy đấy.”
Sắc mặt Cố Niệm vừa mới bình thường được chút lại xoẹt một cái đỏ lên.
Đừng bảo là vừa rồi thím Dư đã nghe thấy hết rồi chứ!
Thím Dư nói xong liền đi, để lại Cố Niệm cả người ngổn ngang. Cô chạy thẳng về phòng, bắt đầu chán nản lăn lộn đấm đá trên giường vì sự ngu ngốc của mình.
***
Trì Dĩ Hằng ở trong phòng làm việc chuẩn bị công việc ngày mai, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Anh ta không ngẩng đầu, tùy ý hô một tiếng: “Vào đi.”
Một lát sau, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một túi văn kiện bằng giấy dai.
Trì Dĩ Hằng kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy người đến là một người đàn ông đội mũ bóng chày, từ mắt trở lên bị che dưới vành mũ, bóng mờ phủ trên sống mũi, chỉ lộ ra đôi môi có chút hung ác.
Biểu tình của Trì Dĩ Hằng rất nghiêm túc, nhận lấy túi văn kiện.
Người đàn ông đội mũ bóng chày lại cúi đầu, âm trầm rời đi.
Trì Dĩ Hằng sờ góc trái túi văn kiện, từ ngăn kéo lấy ra một bình thuốc nước không có nhãn hiệu.
Nhỏ một giọt trên góc trái, thuốc nước trong suốt từ từ lan ra một vòng màu đậm trên giấy dai màu vàng sẫm.
Tiếp đó, trung tâm cái vòng màu đậm đó chậm rãi xuất hiện một chấm đỏ nhỏ, lại khuếch tán ra bốn phía thành đường cong bất đồng.
Cuối cùng, khi đường cong hội tụ, chấm dứt khuếch tán, trung tâm màu đậm lại xuất hiện một chữ “R” màu đỏ.
Sau khi chữ “R” hoàn chỉnh xuất hiện, chỉ một giây sau hoàn toàn biến mất, chỉ để lại dấu vết vòng màu đậm kia, đang dần dần khô ráo.
Túi giấy cũng từ từ khôi phục lại màu sắc nguyên thủy.
Sau khi chữ “R” hoàn chỉnh xuất hiện, chỉ một giây sau hoàn toàn biến mất, chỉ để lại dấu vết vòng màu đậm kia, đang dần dần khô ráo.
Túi giấy cũng từ từ khôi phục lại màu sắc nguyên thủy.
Trì Dĩ Hằng lúc này mới mở túi văn kiện, lấy ra một cái usb đã mã hóa ở bên trong. Sau khi kết nối với máy vi tính thì mở ra, nhanh chóng nhập vào một chuỗi ký hiệu mật mã vô cùng phức tạp.
Bên trong là một đoạn video ngắn.
Trì Dĩ Hằng mở video ra, chất lượng hình ảnh của video không tốt lắm.
Một là bởi vì không gian vô cùng tối. Hai là vì video này được quay từ hơn hai mươi năm trước, chất lượng hình ảnh đương nhiên cẩu thả không rõ nét.
Cho dù là thông qua kỹ thuật bây giờ tiến hành sửa chữa phục hồi, chất lượng hình ảnh cũng không cao được.
Trong hình là một bé trai khoảng sáu bảy tuổi, quần áo trên người đã vô cùng bẩn thỉu, nhưng lờ mờ có thể nhận ra là đồng phục học sinh của học phủ quý tộc nổi tiếng, học phủ Tắc Hạ.
Trên cổ đứa bé bị buộc một sợi dây xích sắt, đầu xích kia được trói vào một cái cột nhà.
Một người đàn ông đưa lưng về phía ống kính, cầm nửa cái bánh bao quơ quơ trước mắt đứa bé, sau đó ném ra ngoài.
“Đuổi theo!” Người đàn ông chỉ cái bánh bao nói.
Đứa bé thần sắc đờ đẫn, ngang ngược không chịu động đậy.
Người đàn ông cầm một cành cây xù xì to như ngón tay quất lên người đứa bé: “Đi nhặt mau! Đây là cơm tối nay của mày đấy!”
Rồi sau đó hình ảnh tối đen.
Lúc màn hình sáng lại, đứa bé trai bị trói vào cột, ngay cả trên mặt cũng toàn là vết thương.
Đỉnh đầu nó đặt một cái lon lồi lõm, giống như bị ném đá.
Sau đó ba người đàn ông thay phiên đứng ở cách đứa bé mấy mét, trên tay cầm mấy cục đá to nhỏ khác nhau.
Quy tắc là phải ném rơi cái lon trên đỉnh đầu đứa bé, nhưng bọn chúng cho dù có thể ném trúng, cũng cố ý ném vào người đứa bé.
Thậm chí còn ném vào mặt nó.
Chẳng mấy chốc, trán đứa bé bị đập chảy máu, lúc này chỉ có thể thấy may là bọn chúng không đập trúng mắt nó.
Video khoảng mười phút và cũng chỉ là một phần nhỏ trong những gì Sở Chiều Dương phải trải qua khi bị bắt cóc lúc 7 tuổi.
Trì Dĩ Hằng xem xong liền tắt đi video.
***
Cố Niệm ở nhà Sở Chiêu Dương cũng không có chuyện gì làm. Cô tìm sách của anh đọc nhưng không phải sách nguyên văn thì là sách chuyên ngành.
Còn máy vi tính thì Cố Niệm vẫn không động vào, lỡ bên trong có văn kiện quan trọng gì đó thì sao? Cố Niệm càng không dám dùng chơi game.
Vì vậy, cô chỉ có thể làm ổ trên ghế sô pha xem tivi, cầm điện thoại di động lên mạng giết thời gian.
Đến bốn giờ chiều, thím Dư bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Tim Cố Niệm khẽ động, đi ra tìm thím Dư: “Thím Dư, để cháu làm bữa tối cho.”
Thím Dư đoán Cố Niệm muốn tạo cho Sở Chiêu Dương một bất ngờ, ví dụ như để Sở Chiêu Dương tan làm về phát hiện là bữa tối cô tự tay làm cho anh chẳng hạn. Vì vậy bà không tranh với Cố Niệm, cười híp mắt đáp ứng.
Thím Dư giúp Cố Niệm chuẩn bị sẵn nguyên liệu rồi chỉ cho Cố Niệm từng chai lọ gia vị trong nhà, xong xuôi liền tháo tạp dề ra về.