Thím Dương hỏi Trình Dĩ An, “Cô Trình, cô thích ăn trứng chín một mặt hay chín cả hai mặt?”
“Thím Dương, không cần đâu ạ.” Trình Dĩ An nói.
“Không sao, cậu chủ cũng muốn ăn mà.” Thím Dương nói, “Cô đừng khách sáo với tôi như vậy, mau nói đi, cô thích ăn loại nào?”
Trình Dĩ An cảm thấy bản thân cũng không phải đại tiểu thư gì, chạy đến đây được người ta hầu hạ, quả thật có chút buồn cười. Nhưng thím Dương nhất quyết không cho cô tự làm, một lòng đợi câu trả lời của cô.
Cô đành nói: “Rán một mặt, lòng đào ạ.”
“Ừm, có ngay.” Lúc này thím Dương mới vui vẻ gật đầu, nhanh chóng chiên một quả trứng cho Trình Dĩ An.
Trên chiếc đĩa lớn đặt giữa bàn đã bày sẵn bánh mì vừa nướng xong, Trình Dĩ An lấy cho mình một miếng, phết thêm một chút bơ đậu phộng.
Cô vẫn luôn len lén nhìn Nam Cảnh Hành, trong lòng thầm nói đã giờ này rồi, sao anh còn ở nhà ăn sáng chứ, không cần đến công ty sao?
Nhưng không ngờ, Nam Cảnh Hành rõ ràng đang vừa ăn vừa đọc báo, cũng chẳng thèm nhìn cô, nhưng lại đột nhiên lên tiếng, “Cô cứ nhìn tôi mãi làm gì? Có chuyện gì muốn hỏi sao?”
Làm Trình Dĩ An suýt chút nữa bị sặc nước bọt.
Trình Dĩ An lúng túng nuốt bánh mì xuống, mặt cũng đỏ bừng.
Nhưng đúng vào lúc này, Nam Cảnh Hành lại nhìn sang, hơn nữa không phải chỉ nhìn một cái, anh gấp tờ báo lại ngay ngắn đặt sang một bên, “Hỏi đi.”
Trình Dĩ An vội uống một ngụm cà phê rồi mới nói: “Sao giờ này anh còn ở nhà, không đến công ty sao?”
Nam Cảnh Hành mỉm cười, nói: “Thỉnh thoảng đến muộn một chút cũng không sao, tranh thủ đưa cô đến trường.”
Cũng may Trình Dĩ An đã nuốt hết ngụm cà phê xuống, bằng không nhất định sẽ sặc.
“Không cần đâu, tự tôi đi là được.” Trình Dĩ An nói xong, lại cảm thấy ngữ khí của mình hình như không được tốt, lại nói, “Đã làm phiền anh nhiều rồi, không cần tiễn tôi nữa đâu.”
“Không phiền.” Nam Cảnh Hành nhìn cô, giải thích, “Tối qua Hạ Kính Bắc đưa người đến bắt cô không thành công. Ông ta chắc chắn không cam tâm, sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Tôi lo lắng ông ta lại đến trường chặn đón cô.”
Trình Dĩ An sững người, cô cũng không nghĩ đến chuyện này, bây giờ nghe Nam Cảnh Hành nói vậy, đột nhiên ngớ ra.
Nếu Hạ Kính Bắc thật sự tìm đến trường, vậy phải làm sao?
Cô rất sợ ông ta ăn nói lung tung. Nếu ông ta làm vậy trước cổng trường, phía trường học chắc chắn sẽ tìm đến cô. Chỉ cần nhà trường điều tra một chút, sẽ biết đúng là mỗi ngày cô đều đến quán bar. Nói cô không làm chuyện gì xấu, ai tin chứ?
Trong trường lan truyền những tin đồn thất thiệt cũng chẳng sao, nhưng rất có thể cô sẽ bị nhà trường ép thôi học. Cô liều mạng kiếm tiền, muốn đòi lại những thứ của ba mẹ cô, sau đó có thể sống một cuộc sống bình thường. Đã đi đến nước này rồi, tuyệt đối không thể thôi học.
Nam Cảnh Hành đột nhiên đưa tay sang, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cốc nước cô đang cầm trong tay.
“Ngây ra làm gì vậy? Mau ăn sáng đi, ăn xong tôi đưa cô đến trường. Tốt nhất Hạ Kính Bắc không ở đó, nếu ông ta thật sự dám đến gây ồn ào, tôi sẽ có thể khống chế mọi chuyện.”
Trình Dĩ An bất lực, hai vai trùng xuống.
“Sao lại ỉu xìu vậy?”
Trình Dĩ An lắc đầu, “Không có gì.” Dừng lại một lúc, cô nói: “Vì tôi lại làm lỡ công việc của anh rồi.”
“Không có gì, một công ty lớn như vậy, thiếu tôi một hai tiếng đồng hồ cũng chẳng sao. Hơn nữa, tôi cũng không phải mỗi ngày đều đến công ty, cũng có lúc cần đi công tác. Có lúc mỗi lần đi là hơn cả tuần, không lẽ công ty cũng không ổn sao?”
Trình Dĩ An không phải chỉ việc này, nhưng Nam Cảnh Hành đã nói thế, chẳng hiểu sao cô cũng dễ chịu hơn một chút.
Ăn sáng xong, Trình Dĩ An lại một lần nữa ngồi vào xe của Nam Cảnh Hành, được anh đưa đến trường.