Lúc gần đến trường học, Trình Dĩ An định bảo Nam Cảnh Hành dừng xe lại. Nếu để người khác nhìn thấy cô bước xuống từ chiếc xe này thì chắc chắn sẽ lan truyền rất nhiều lời đồn đại không hay.
Nhưng đợi lúc cô hoàn hồn lại, Nam Cảnh Hành đã cho xe dừng lại trước cổng. Không hề thấy bóng dáng Hạ Kính Bắc quanh đây. Trình Dĩ An thở phào nhẹ nhõm, lấy hết can đảm nói với Nam Cảnh Hành: “Chuyện là… ngài Nam, có thể lái lên phía trước thêm một đoạn không?”
Nam Cảnh Hành nhìn cô, “Vì sao?”
“Chiếc xe này của anh thật sự quá nổi bật...” Trình Dĩ An đành giải thích, “Để người ta nhìn thấy, lời đồn đại về quán bar còn chưa lan truyền, ngược lại biến thành tôi bị người ta bao dưỡng gì đó thì không hay.”
Nam Cảnh Hành hừ một tiếng, “Sinh viên các cô bây giờ đều rất rảnh sao? Thích đồn đại chuyện của người khác vậy sao?”
“Không phải tất cả mọi người đều như thế, nhưng vẫn có một vài người thích suy đoán ác ý về người khác. Một truyền mười, mười truyền trăm, giả cũng bị nói thành thật đó.” Trình Dĩ An ngượng ngùng cầu xin anh, “Lái lên phía trước một chút, có được không?”
“Không thành vấn đề. Nhưng cô phải hứa với tôi một điều kiện.”
“Điều kiện gì, anh nói đi.” Trình Dĩ An thấp thỏm.
“Sau này đừng gọi tôi là ngài Nam hay cậu chủ Nam nữa. Có lẽ với cô, quan hệ giữa hai chúng ta vẫn chưa đủ thân thiết, nhưng với tôi thì cũng không xa lạ đến mức để cô gọi như vậy.”
Nhưng không gọi như vậy thì phải gọi như thế nào?
“Vậy anh nói xem, ngoài những cách gọi này, tôi còn có thể gọi anh như thế nào mới thích hợp?”
Nam Cảnh Hành im lặng một lúc, anh chỉ không thích nghe Trình Dĩ An gọi anh xa lạ như vậy, nhưng anh cũng chưa từng nghĩ đến phải gọi thế nào mới thích hợp.
18 tuổi anh đã đến nước M du học, vào công ty con của Nam Âm ở nước M, bắt đầu thực tập từ vị trí thấp nhất. Sau đó luân chuyển sang từng bộ phận, làm quen công việc của từng bộ phận. Sau khi tốt nghiệp thì về nước mới vào tổng công ty Nam Âm làm việc. Ba anh có ý rèn luyện cho anh, vốn không lập tức để anh đảm nhiệm chức vụ cao, mà để anh bắt đầu lại từ đầu giống như lúc ở nước M. Lúc cảm thấy anh đã có thể gánh vác Nam Âm, ba anh mới rời bỏ chức vụ, trực tiếp giao cả tập đoàn Nam Âm lại cho Nam Cảnh Hành.