“Vậy ý của cậu chủ Nam là?” Hiệu trưởng Hồng hỏi. Không lẽ Nam Cảnh Hành có cách chứng minh sao?
“Các người đòi chứng cứ, bản thân tôi chính là chứng cứ.” Nam Cảnh Hành nói. “In Club là do tôi mở. Trong bar gồm có những ai, đang làm công việc gì, tôi đều biết rõ. Quán bar của tôi chỉ là một nơi tụ họp uống rượu đơn thuần, có lẽ sẽ có một số người bên ngoài vào quán bar làm một số giao dịch, nhưng quán bar của tôi tuyệt đối không nuôi những người đó.”
Triệu Nhã Thiện không phục cười lạnh một tiếng, “Anh nói không nuôi thì không nuôi sao? Nói nghe có vẻ quang minh chính đại lắm, nhưng thực tế như thế nào ai biết được chứ? Ngoài miệng thì nói dễ nghe, nói không chừng chỉ vì muốn giúp cô ta mà thôi.”
Nam Cảnh Hành cười lạnh, biểu cảm nhìn Triệu Nhã Thiện rõ ràng cảm thấy cô ta rất buồn cười.
Triệu Nhã Thiện tức đỏ mặt, bị người ta xem thường như vậy, dù sao cũng không vui được.
“Có lẽ cô nên hỏi thử hiệu trưởng của các người tôi là ai, tôi lại thiếu chút tiền đó sao?” Nam Cảnh Hành châm biếm nói.
Hiệu trưởng Hồng giải thích nghi ngờ của họ: “Các bạn sinh viên chắc cũng biết khoa tin tức ở trường chúng ta có một tòa nhà tên tòa Nam Âm, chính là tòa nhà được lấy tên theo tập đoàn Nam Âm. Vị này chính là tổng giám đốc của tập đoàn Nam Âm. Nam Âm quả thật không thiếu chút lợi nhuận từ quán bar đó.”
Triệu Nhã Thiện trước đó đưa ra nghi ngờ, lúc này gương mặt cũng nóng bừng. Vốn chỉ cảm thấy ngoại hình của Nam Cảnh Hành quá xuất sắc, nhưng không ngờ anh ta lại là tổng tài của tập đoàn Nam Âm.
Nhân vật như vậy lại đứng ra giúp Trình Dĩ An! Rốt cuộc cô ta có vận may gì vậy chứ?
Bị Nam Cảnh Hành châm biếm, Triệu Nhã Thiện thật sự rất hối hận.
Nhưng nếu đã bắt đầu, cô ta cũng không muốn dễ dàng bỏ cuộc, “Được, cho dù như vậy, cũng không thể chắc chắn bản thân Trình Dĩ An không tự vào quán bar làm công việc... giao dịch gì đó. Anh có thể chắc chắn quán bar của anh kinh doanh chân chính, nhưng anh có thể đảm bảo khách của quán bar cũng như vậy không?”
“Cô chắc chắn?” Biểu cảm của Nam Cảnh Hành có chút kỳ quái nhìn cô ta.
“Tôi đương nhiên có thể chắc chắn.” Triệu Nhã Thiện kiêu ngạo hất cằm, còn liếc nhìn Trình Dĩ An một cái.
Nam Cảnh Hành bật cười một tiếng nói: “Có phải cô đã quên, vừa rồi có một nữ sinh nói, tối qua cô ta đã nhìn thấy Trình Dĩ An ngồi chung với mấy người đàn ông.”
“Tôi không quên, anh cũng không quên thì quá tốt rồi.” Triệu Nhã Thiện châm biếm nói.
Ngồi chung với mấy người đàn ông, nghe thế nào cũng cảm thấy không phải chuyện tốt lành gì.
“Vậy hiển nhiên cô ta không nhìn thấy, trong số mấy người đàn ông đó còn có tôi.”
Biểu cảm khinh bỉ trên mặt Triệu Nhã Thiện càng rõ ràng hơn. Chẳng trách Trình Dĩ An lại quen với Nam Cảnh Hành, hóa ra anh ta là kim chủ, nói không chừng còn là khách quen.
Ý tứ này của Triệu Nhã Thiện thật sự thể hiện trên mặt quá rõ ràng, chỉ cần không phải kẻ mù, đều có thể nhìn ra.
Nam Cảnh Hành cũng không tức giận, chỉ dùng biểu cảm càng châm biếm hơn nhìn sang, nói: “Tôi đưa bạn gái của mình đến gặp vài người bạn của tôi, có vấn đề gì chứ?”
Nam Cảnh Hành vừa nói xong câu này, khiến cho mọi người xung quanh đều há hốc mồm.
Bạn... bạn gái?
Nói đùa sao?
Trình Dĩ An lại là bạn gái của Nam Cảnh Hành?
Anh ta là tổng giám đốc của tập đoàn Nam Âm đó!
Một nhân vật cao cao tại thượng như vậy, với Trình Dĩ An là khoảng cách có bắn đại bác cũng không tới, là nhân vật mà họ có nằm mơ cũng không dám mơ tưởng.
Không chỉ những người xung quanh, đến cả bản thân Trình Dĩ An cũng vô cùng kinh ngạc.
Nam Cảnh Hành quay đầu lại, nháy mắt với cô.
Trình Dĩ An đỏ mặt, áy náy mỉm cười với anh, dùng khẩu hình nói: “Cảm ơn.”
“Quán bar là do tôi mở, tôi đưa bạn gái của mình đến đó chơi, sẵn tiện giới thiệu cho cô ấy làm quen với bạn bè của tôi thì có vấn đề gì chứ? Các cô cậu yêu đương, không phải cũng sẽ giới thiệu đối phương với bạn bè của mình sao? Trùng hợp bạn bè của tôi đều là nam không có nữ, đều độc thân, cũng không có một nửa còn lại để dẫn theo, vậy không phải cô ấy phải ngồi giữa một đám đàn ông sao?”
Nam Cảnh Hành lại nhìn sang hiệu trưởng Hồng, “Hiệu trưởng Hồng, năng lực học tập và trình độ tri thức của học sinh quý trường, trước nay tôi chưa từng nghi ngờ. Nhưng xem trọng việc học đồng thời cũng nên nắm bắt việc tu dưỡng tư tưởng đạo đức của họ. Chỉ vì không vừa mắt một người, nắm được cơ hội liền giậu đổ bìm leo, giẫm đạp vu oan, còn không bằng mấy bà ngoài chợ.”