Sắc mặt Triệu Nhã Thiện trắng bệch.
Tuy lúc cô ta nói, cũng có không ít người phụ họa, nhưng những lời này của Nam Cảnh Hành rõ ràng đang ám chỉ cô ta.
Bất luận chân tướng như thế nào, Nam Cảnh Hành cũng nhất định bảo vệ Trình Dĩ An. Mà Nam Cảnh Hành bảo vệ như vậy, hiệu trưởng Hồng càng tin chắc Nam Cảnh Hành và Trình Dĩ An quả thật đang yêu nhau. Quan hệ bình thường thật sự không đến mức khiến Nam Cảnh Hành phải hao tâm tổn trí như vậy.
“Bây giờ mọi chuyện đều đã được làm rõ.” Hiệu trưởng Hồng nói, “Còn về những người vừa rồi không có chứng cứ đã ăn nói lung tung chỉ trích Trình Dĩ An, tôi không cưỡng ép ngay bây giờ các em phải xin lỗi Trình Dĩ An, nhưng sau này bày tỏ thái độ thế nào, trong lòng mỗi cá nhân chắc đều phải có cân nhắc. Nhưng từ nay về sau thì phải ghi nhớ, đừng nói những lời vu oan người khác nữa. Có lúc lời nói không chỉ có thể làm tổn thương người khác mà còn có thể giết người. Chuyện này đến đây là kết thúc, các em cũng nên lên lớp rồi.”
Hiệu trưởng Hồng nói xong, Hạ Kính Bắc vẫn không cam tâm muốn nói gì đó. Nhưng chính vào lúc ông ta định lên tiếng, Nam Cảnh Hành đã lên tiếng trước một bước, trấn áp ông ta một cách triệt để.
“Vẫn còn một chuyện cần phải nói rõ, tránh làm cho các bạn học hiểu lầm.” Nam Cảnh Hành lại nói.
Những học sinh vốn đang định rời đi, lúc này lại dừng lại. Đến cả hiệu trưởng Hồng cũng không kìm được oán thầm, có chuyện gì nói rõ luôn một lần không được sao?
Tất cả những học sinh có mặt ở đó đều không biết phải làm sao, bị hiệu trưởng đuổi đi, rồi lại bị Nam Cảnh Hành gọi lại. Ban đầu họ còn cảm thấy chưa xem hết bát quái, trong lòng còn chưa hết tò mò, rất nguyện ý ở lại tiếp tục nghe diễn biến phía sau. Nhưng bây giờ những chuyện cần biết đều đã biết rồi, đã cảm thấy hài lòng với chân tướng này rồi. Hơn nữa bị hiệu trưởng dạy dỗ một trận, họ cũng không còn mặt mũi ở lại, ở lại chỉ càng khó xử.
Kết quả Nam Cảnh Hành vẫn không cho họ đi.
Chuyện này rất quá đáng đó!
Nam Cảnh Hành cũng không vòng vo, “Ông Hạ Kính Bắc đây đúng là cậu ruột của Trình Dĩ An. Nhưng lúc ba mẹ của Trình Dĩ An qua đời, ông ta dùng danh nghĩa người giám hộ cho Trình Dĩ An, chiếm đoạt tài sản mà ba mẹ Trình Dĩ An để lại cho cô ấy, đến cả quỹ tiền trước đó ba mẹ cô ấy tích góp cũng không giao lại cho Trình Dĩ An. Không chỉ thế, còn bán hết tất cả những đồ có giá trị kỷ niệm mà ba mẹ cô ấy để lại.”
Còn về chuyện ông ta từng bỏ thuốc Trình Dĩ An, Nam Cảnh Hành không nói ra. Chuyện đó, dù Trình Dĩ An là người bị hại, nói ra người bị tổn thương nhiều nhất vẫn chính là cô. Người khác sẽ dùng cái nhìn phiến diện để nhìn cô, sẽ nghĩ xem rốt cuộc cô có bị tổn hại gì không.
“Hạ Kính Bắc dùng tài sản mà ba mẹ Trình Dĩ An để lại để làm ăn kinh doanh, để cho vợ con ông ta có cuộc sống sung túc, nhưng chủ nhân của tất cả những thứ đó là Trình Dĩ An lại phải sống trong hoàn cảnh túng quẫn. Đến cả chuyện lần này, ông ta đến cũng chỉ vì muốn tìm cô ấy đòi tiền.” Nam Cảnh Hành cười lạnh một tiếng, “Vì được biết hai chúng tôi đang yêu nhau nên muốn đến bảo Trình Dĩ An hỏi xin tôi chút tiền.”
Hạ Kính Bắc không phải kẻ lừa bịp sao?
Triệu Nhã Thiện không phải đến cả chứng cứ cũng không có, đã có thể tự mình dựng nên một loạt những câu chuyện sao?
Dù sao anh cũng là người dẫn đầu của đế quốc truyền thông, năng lực thêu dệt câu chuyện cũng không phải không có.
“Trình Dĩ An đương nhiên không đồng ý. Hạ Kính Bắc nói, nếu cô ấy không đồng ý thì sẽ cho Trình Dĩ An biết tay. Tôi thật muốn xem thử, ông ta sẽ cho Trình Dĩ An biết tay như thế nào. Tôi không tin bạn gái của tôi có thể tùy tiện bị người khác uy hiếp? Hóa ra ông ta đã đợi sẵn ở đây.”
Nam Cảnh Hành vừa khéo giải thích tất cả nghi vấn trong lòng mọi người.
Rõ ràng là cậu ruột của Trình Dĩ An, xảy ra chuyện như vậy không muốn che giấu, lại còn đến trường học làm lớn chuyện, vốn không muốn để cho Trình Dĩ An sống tốt.
Đây đâu phải là chuyện mà người thân làm ra chứ, là kẻ thù mới đúng!
Ánh mắt mọi người nhìn Hạ Kính Bắc đã hoàn toàn khác trước. Trước đó tất cả đều bị chuyện của Trình Dĩ An thu hút sự chú ý, cho dù cảm thấy kỳ lạ cũng không kịp suy nghĩ cẩn thận. Bây giờ chuyện của Trình Dĩ An giải quyết xong rồi, liền có thời gian để suy xét chuyện của Hạ Kính Bắc.
“Cậu ăn nói lung tung!” Hạ Kính Bắc tức giận quát.
Không ngờ Nam Cảnh Hành lại đánh đòn phủ đầu như vậy. Hạ Kính Bắc vốn không có tài ăn nói, vẫn luôn dựa vào việc lớn tiếng để giữ thể diện nên chỉ có thể ức hiệp một cô gái như Trình Dĩ An, gặp phải Nam Cảnh Hành, sao có thể đấu lại chứ?
“Ăn nói lung tung?” Nam Cảnh Hành cười lạnh, “Tuy mọi người cũng chẳng có thời gian rảnh để điều tra. Nhưng có tôi ở đây, nếu ai thật sự có hứng thú cần chứng cứ, có thể trực tiếp đến nhà Hạ Kính Bắc hỏi thử hàng xóm xung quanh của ông ta. Những người hàng xóm này, không có ai là không biết những chuyện xấu xa mà Hạ Kính Bắc đã làm.”
Hạ Kính Bắc lúc đầu cũng không hống hách như vậy là vì biết che giấu, lúc ra ngoài bản thân vẫn còn chút thể diện. Nhưng sau đó nhìn thấy một cô bé như Trình Dĩ An thật sự rất dễ bắt nạt. Đến cuối cùng ông ta không thèm che giấu nữa, càng ngày càng hống hách. Thế nên hàng xóm láng giềng đều biết chuyện ông ta ức hiếp một bé gái mồ côi không có ba mẹ là Trình Dĩ An. Bằng không, ban đầu khi Nam Cảnh Hành cho người điều tra Trình Dĩ An, cũng không nhanh chóng có kết quả như vậy.
Tất cả mọi người nhìn thấy sắc mặt trắng bệch lúc này của Hạ Kính Bắc, vừa nhìn đã biết ông ta đang chột dạ, ngay lập tức liền đồng cảm với Trình Dĩ An. Những lời trước đây Hạ Kính Bắc nói, cũng chẳng còn đáng tin chút nào. Chắc chỉ có Triệu Nhã Thiện vẫn luôn chống đối với Trình Dĩ An, biết rõ không thể tin nhưng vẫn nguyện ý tin ông ta.
Sắc mặt hiệu trưởng Hồng trầm xuống, chuyện riêng của gia đình học sinh, ông ta có lòng muốn quản cũng không có cách nào, nhưng đối với những việc Hạ Kính Bắc đã làm ông vẫn vô cùng khinh thường. Ông gọi bảo vệ đến, đuổi Hạ Kính Bắc ra ngoài.