“Sau này nếu người này có đến thì không được phép cho ông ta vào.”
Hạ Kính Bắc tức giận quát mắng, “Ông dựa vào đâu mà cấm tôi đến thăm cháu gái của mình? Các người còn quản cả chuyện nhà của người khác sao? Chuyện nhà chúng tôi, liên quan gì đến các người, các người có quản nổi không?”
Hạ Kính Bắc vừa không phục chửi bới um sùm, vừa bị bảo vệ lôi ra ngoài.
Hiệu trưởng Hồng nói với Trình Dĩ An: “Thầy không biết gia đình em lại có hoàn cảnh như vậy, chuyện nhà em, nhà trường không tiện can dự, nhưng nếu gặp khó khăn gì, em cũng không cần tự mình cố chịu, cứ nói ra, có thể giúp, thầy và nhà trường nhất định sẽ giúp.”
Hiệu trưởng Hồng nói xong, mới nhớ ra Trình Dĩ An là bạn gái của Nam Cảnh Hành, chắc cũng chẳng cần nhà trường giúp đỡ gì. Nhưng những gì cần nói cũng đã nói ra rồi.
Trình Dĩ An đương nhiên cũng biểu đạt sự cảm kích của mình.
Những học sinh vây xung quanh lúc này mới có thể rời đi, trước khi họ đi còn đang nghĩ, không biết có lại bị Nam Cảnh Hành gọi lại nữa không.
Nhưng lần này thì không.
Tuy nhiên vẫn có một vài người bắt đầu hiếu kỳ một chuyện khác, chính là quan hệ giữa Nam Cảnh Hành và Trình Dĩ An.
Bọn họ đi rồi, Trình Dĩ An cũng không lập tức rời đi, ở lại với Nam Cảnh Hành.
Hiệu trưởng Hồng nhìn Nam Cảnh Hành, lại nhìn sang Trình Dĩ An, quyết định tốt nhất không nên làm phiền hai người họ nữa. Dù sao lần này Nam Cảnh Hành đến vốn không phải muốn tìm ông. Ông nói vài câu với Nam Cảnh Hành, rồi đưa người rời khỏi.
“Cậu chủ Nam…” Trình Dĩ An vừa lên tiếng, liền thấy Nam Cảnh Hành nhíu mày.
“Gọi tôi là gì?” Nam Cảnh Hành hỏi.
Trình Dĩ An nhớ ra chuyện trước đó Nam Cảnh Hành bảo cô thay đổi cách xưng hô.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi.” Trình Dĩ An trực tiếp lược bỏ xưng hô.
Nam Cảnh Hành bật cười một tiếng, “Dù sao tôi cũng vừa giúp cô, bây giờ đến cả một tiếng xưng hô cô cũng tiết kiệm với tôi sao?”
Trình Dĩ An oán thầm, cô cũng đâu muốn tiết kiệm chứ?
Nam Cảnh Hành lúc này cứ như rảnh rỗi không có chuyện gì làm vậy, làm cô cũng quên mất anh còn có một tập đoàn phải xử lý. Anh cứ đứng ở đây, giằng co với Trình Dĩ An, đợi cô gọi mình là anh.
Cuối cùng Trình Dĩ An đành gọi: “Anh... anh Nam.”
Nam Cảnh Hành miễn cưỡng gật đầu hài lòng, cảm thấy Trình Dĩ An gọi một tiếng này chỉ có thể xem là tạm được. Trở ngại xưng hô này cũng vượt qua rồi, sau này sẽ không khó khăn như vậy nữa.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi, cứ gây phiền phức cho anh mãi. Thật ra anh... vốn không cần nói như vậy.”
“Nói gì?” Nam Cảnh Hành nhíu mày hỏi.
“Thì nói... nói tôi là bạn gái của anh.” Giọng của Trình Dĩ An càng ngày càng nhỏ. “Không cần vì giúp tôi, lại lôi bản thân anh vào. Cho dù đó chỉ là kế tạm thời nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng đến anh.”
“Không có ảnh hưởng gì đâu, cô không cần suy nghĩ nhiều.”
Ngón tay của Nam Cảnh Hành khẽ động, đột nhiên ngứa ngáy, muốn chạm vào cô. Nhưng nghĩ đến việc chắc cô sẽ có phản ứng nên chỉ đành cố chịu. Đây dù sao vẫn là trường học, có rất nhiều ánh mắt đang nhìn. Cho dù muốn làm gì thì cũng không cần vội vã vào lúc này. Nam Cảnh Hành thu lại nắm tay, xắn tay áo vờ như không có việc gì, nhìn đồng hồ trên tay.
“Hình như đến giờ cô phải lên lớp rồi.” Nam Cảnh Hành nhắc nhở.
Trình Dĩ An liếc nhìn thời gian, vội vã nói: “Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh, tôi...” Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta sẽ nói chuyện sau, tôi đi trước đây, anh lái xe cẩn thận nhé.”
Nam Cảnh Hành đưa mắt tiễn Trình Dĩ An rời khỏi, lúc này mới chậm rãi bước ra khỏi sân trường.
***
Trình Dĩ An tìm thấy lớp học, vừa bước vào, đã cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều đang tập trung trên người cô. Đến lúc này, cho dù những người vừa rồi không có mặt trên quảng trường cũng đã biết hết mọi chuyện. Cả lớp học tràn ngập không khí bát quái, Trình Dĩ An đành cúi đầu, đi tìm một vị trí khá khuất để ngồi.
Sau khi ngồi xuống, bạn học ngồi bàn phía trước lập tức quay lại nhìn cô, ánh mắt không hề biết che giấu.
“Cậu là Trình Dĩ An phải không? Mình ngồi đây được không?” Một nữ sinh ung dung bước đến, chiếm một vị trí bên cạnh cô.
Trình Dĩ An không thích thái độ của cô ta. Dáng vẻ đó giống như đang nói chuyện với một con ngốc, mà cô chính là con ngốc đó.
Trình Dĩ An liền nhàn nhạt nói: “Tùy.”
Nữ sinh đó nhếch miệng, kiêu ngạo ngồi xuống, sau đó dùng thái độ như thẩm vấn tội phạm: “Trình Dĩ An, tôi nghe nói cô đang yêu tổng giám đốc của tập đoàn Nam Âm?”