Nhưng Trình Dĩ An lại cảm thấy anh im lặng như vậy tạo áp lực vô hình còn lớn hơn anh mở miệng giục cô.
“Hôm nay… sao anh phải giới thiệu tôi như vậy với luật sư Cát?” Trình Dĩ An cuối cùng cũng lấy dũng khí hỏi.
Cô tự biết khoảng cách giữa cô và Nam Cảnh Hành, cho nên cho dù đến lúc này, cô cũng không nghĩ mình có khả năng gì với anh. Cô không ôm hy vọng gì, chỉ cảm thấy lạ, không biết mục đích Nam Cảnh Hành làm vậy là gì.
Nhưng Nam Cảnh Hành lại tỏ vẻ không hiểu.
Anh là người thông minh như vậy, Trình Dĩ An không tin anh không hiểu cô đang nói gì. Người đàn ông này chắc hiểu được nhưng đang giả bộ mơ hồ.
Trình Dĩ An chán nản, rõ ràng là cô cảm kích anh, nhưng có lúc chuyện anh làm lại khiến cô buồn bực.
Trình Dĩ An hít thở sâu một hơi, nói: “Hôm qua, anh ở trường học nói vậy là vì giúp tôi, tôi hiểu. Nhưng chuyện này không có quan hệ trực tiếp đến luật sư Cát, vì sao anh cũng phải nói với anh ta là chúng ta đang… quen nhau? Cho dù không nói vậy cũng không sao mà, đúng không?”
“Vì thuận tiện mà.” Nam Cảnh Hành nói.
Trình Dĩ An nghẹn lời.
Cô còn mong chờ Nam Cảnh Hành có thể nói gì chứ?
“Vậy khi nào tìm một cơ hội, tuyên bố ‘chia tay’ đi.” Trình Dĩ An nói.
Nam Cảnh Hành nhìn cô chằm chằm khiến cho cô cảm thấy không thoải mái.
Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy anh nói: “Em nôn nóng muốn phủi sạch quan hệ với tôi như vậy ư?”
“Sao anh có thể nói như vậy chứ?” Trình Dĩ An vô cùng buồn bực, “Tôi thì không sao, dù sao dựa vào mối quan hệ này còn có thể tự tin thoải mái ở mọi nơi. Ở trường học cũng không có ai dám tìm tôi gây sự. Nhưng với anh thì chắc rất bất tiện.”
“Bất tiện chỗ nào?” Nam Cảnh Hành hỏi.
Trình Dĩ An thầm nghĩ tôi đâu phải là anh, anh lại hỏi tôi bất tiện chỗ nào.
Thấy Nam Cảnh Hành giả ngốc, chút chuyện bé xíu anh còn giở trò giả ngốc với cô!
Trình Dĩ An cười ngọt ngào với Nam Cảnh Hành. Ánh mắt Nam Cảnh Hành đượm ý cười, trước mặt anh, Trình Dĩ An càng ngày càng thoải mái, điều này rất tốt. Cô cười rất ngọt ngào, lại có chút giảo hoạt.
“Thì giống như tôi nói. Người khác cho rằng tôi đang yêu đương với anh, với tôi chỉ có lợi, mọi mặt đều vô cùng thuận tiện. Nhưng anh thì khác. Anh đã lớn tuổi như vậy rồi, ở tuổi của anh, người khác đều có con đã lớn rồi. Bây giờ anh còn chưa có cả bạn gái, gia đình thúc giục anh không sốt ruột à?”
Mặc dù Trình Dĩ An miệng thì hỏi anh có sốt ruột không, nhưng trong lòng biết, có thể không sốt ruột sao?
Nam Cảnh Hành: “...”
Đúng vậy, có thể không gấp sao?
Gia đình anh đều sốt ruột chết đi được ấy chứ!
Cho dù những gia đình như vậy thường kết hôn muộn, nhưng đến lúc này rồi cũng sẽ sốt ruột.
Bằng không ban đầu lúc trước đám bà cụ Tề cũng không cần suốt ngày nhắc nhở, bà cụ Hàn đến giờ vẫn không để cho Hàn Trác Lệ vào cửa nhà.
“Tôi không vội. Bây giờ tôi còn đang đi học, hơn nữa còn có chuyện của cậu tôi. Đợi giải quyết chuyện này xong, tôi tốt nghiệp đại học cũng vẫn còn trẻ. Nhưng anh thì không được, bây giờ anh phải tranh thủ thời gian tìm kiếm, không thể bị lỡ dở vì chuyện này được.”
“Người khác đều nghĩ rằng anh đã có bạn gái nhưng trên thực thế anh không có, đây không phải làm lỡ việc chính của anh sao? Anh đã giúp tôi rồi, tôi không thể liên lụy tới anh được.” Trình Dĩ An nghiêm túc nói.
Cô thực sự suy nghĩ như vậy.
Nam Cảnh Hành: “...”
Anh thực sự không quan tâm bị cô liên lụy như vậy.
“Bây giờ tôi vẫn không sốt ruột.” Vừa nghĩ đến cô nói đã lớn tuổi, trong lòng Nam Cảnh Hành rất khó chịu, “Năm nay tôi mới 32 tuổi.”
Ai ngờ, Trình Dĩ An ngạc nhiên mở mắt tròn xoe.
Đã 32 tuổi rồi á!
Lớn tuổi như vậy rồi!
Nam Cảnh Hành: “...”
Cô nhóc này sau khi không sợ anh nữa, sao lại khiến người khác bực bội như vậy chứ?
Trình Dĩ An lúc này vẫn còn đang đi học, tuổi còn rất trẻ. Với cô, ba mươi tuổi có vẻ rất xa vời. Trong mắt cô, Nam Cảnh Hành chính là đã lớn tuổi.
Nam Cảnh Hành nghiến răng nói: “Thực ra tôi cũng không vội. Mặc dù tôi đã từng này tuổi nhưng kết hôn vẫn phải tìm người mình thích, không thể vì đến tuổi mà tìm đại một người được.”
Trình Dĩ An gật đầu, cô rất tán đồng quan điểm này của anh, nói, “Nhưng anh cũng phải bắt đầu tìm kiếm đi. Cứ để tôi mang danh là người yêu anh, người nhà anh tưởng anh có bạn gái rồi, vậy anh còn tìm cái gì chứ.”
“Vậy em cứ mang danh đó trước đi, đợi tôi gặp được người mình thích rồi chia tay.” Nam Cảnh Hành nói, “Chắc em không vội chứ?”
Trình Dĩ An lắc đầu trong vô thức nhưng lập tức cảm thấy không đúng.
Tuy cô không vội nhưng vẫn mang cái danh bạn gái anh, thì sao được chứ?
“Tôi tuổi này vẫn chưa kết hôn, trong nhà sốt ruột chỉ là một phần, cũng có rất nhiều người phụ nữ tìm đến lấy lòng, điều này khiến tôi rất bực mình.” Nam Cảnh Hành nói, “Tôi không phải người theo chủ nghĩa độc thân, chỉ là không gặp được người tôi thích.”
“Cho nên tôi cũng muốn thương lượng với em, không biết em có thể tiếp tục mang danh là bạn gái tôi không?” Nam Cảnh Hành hỏi.
Trình Dĩ An ngạc nhiên không biết trả lời sao.
Nam Cảnh Hành tiếp tục nói: “Như vậy thì nhà tôi cũng không sốt ruột, những người có ý đồ với tôi cũng sẽ không đến làm phiền tôi.”
“Nhưng ngộ ngỡ anh gặp được người mình thích nhưng đối phương lại hiểu lầm anh có bạn gái rồi thì phải làm sao?” Trình Dĩ An hỏi.
“Đến lúc đó thì phiền em chia tay với tôi là được.”
Trình Dĩ An im lặng, chuyện này rất khó với cô. Cô thích Nam Cảnh Hành, nếu như bây giờ ngăn chặn kịp thời cô còn có thể kiểm soát được trái tim mình. Cô sợ mình ở bên cạnh Nam Cảnh Hành càng lâu sẽ càng không khống chế được bản thân, giao hết trái tim cho anh, khiến bản thân ngày càng lún sâu. Đến lúc đó, tận mắt nhìn anh đi theo đuổi cô gái anh thích.
Cô sẽ thế nào, cô thực sự không rõ.
Là đau khổ tột cùng, hay là vì yêu anh quá mà khiến mặt mũi trở nên khó coi, trái tim cũng trở nên xấu xa.
Cho nên, với Trình Dĩ An tốt nhất là bây giờ dứt ra, dứt ra sớm cũng tránh được sau này không kiểm soát được sự việc.
Nam Cảnh Hành nhìn cô chăm chú, “Em có thể giúp tôi chuyện này không? Giúp tôi ngăn việc bị gia đình thúc giục, cho tôi tranh thủ chút thời gian.”
Nếu nói thứ Trình Dĩ An không thể chống cự được nhất thì có lẽ chính là việc có thể giúp được Nam Cảnh Hành.