Nam Cảnh Hành nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, hai người cách nhau rất gần, chỉ cần anh hơi kề sát một chút là có thể hôn cô. Anh quay đầu lại bất giờ khiến Trình Dĩ An hốt hoảng, nín thở theo phản xạ.
Đúng là… muốn chết mà!
Nam Cảnh Hành cười vô vùng quyến rũ, còn ở gần như vậy nữa chứ.
Cô không hề chuẩn bị trước tâm lý, bị anh cười khiến cho thần trí mê muội.
Nhưng Nam Cảnh Hành vẫn cảm thấy như vậy không đủ. Trước khi rời đi, hơi thở nóng rực còn lướt trên môi cô.
Môi Trình Dĩ An run bần bật, giống như… vừa mới bị anh hôn vậy.
Huống hồ, cô còn biết cảm giác bị anh hôn thế nào.
Lần đâu gặp mặt, cô bị anh ấn lên tường hôn. Nụ hôn của anh rất sâu, mang theo sự bá đạo, chiếm đoạt nhưng lại thiêu đốt trái tim cô.
Cho đến tận lúc Nam Cảnh Hành đã ngồi xuống rồi, tim Trình Dĩ An vẫn đập thình thịch liên hồi. Cho đến khi xe chuyển bánh, Trình Dĩ An vẫn không thể bình tĩnh lại được.
“Sao… sao đột nhiên lại đi đến nhà anh?” Trình Dĩ An căng thẳng hỏi.
“Chuyện hai chúng ta yêu nhau đã lộ trên mạng, em biết chứ?”
Trình Dĩ An thấy biểu hiện của Nam Cảnh Hành rất bình thường, giống như vừa rồi chỉ có mình cô chịu ảnh hưởng.
Trình Dĩ An lập tức cảm thấy vô cùng buồn bực.
Xem ra, thật sự chỉ có mình cô yêu đơn phương anh mà thôi.
Người đàn ông này đúng là “họa thủy”, cô không tránh được đã thích anh mất rồi. Anh lại không có chút cảm giác gì với cô, biểu hiện không có gì khác biệt.
Cho dù biết chuyện này không thể trách anh, người ta không thích mình thì cô có thể có cách gì chứ?
Giọng nói trả lời Nam Cảnh Hành cũng trùng xuống, không vui, “Tôi biết rồi. Tôi vừa về thì đã có người nói với tôi rồi.”
Nam Cảnh Hành thừa nhận vừa rồi là anh cố ý chọc ghẹo cô. Ai bảo cô nhóc này cứ muốn phủi sạch quan hệ với anh, giống như căn bản không để tâm đến anh, khiến cho anh chỉ có thể tính kế từ từ.
Anh cảm thấy để cho cô quen thuộc với anh, ở trước mặt anh cũng dần dần thả lỏng, anh mới thử thăm dò tiếp.
Không ngờ cô lại buồn bực không vui.
Cô vì không thích anh cho nên mới không thích anh lại gần ư?
Hay là vì trên mạng lộ ra quan hệ của hai người nên cô không vui?
Nam Cảnh Hành cảm thấy tâm tư của con gái thật khó đoán, chuyện yêu đương thật phiền phức.
Thấy cô cúi mặt, dáng vẻ rất mất hứng, lòng Nam Cảnh Hành trùng xuống, hỏi: “Vì chuyện hai chúng ta bị lộ trên mạng cho nên em không vui sao?”
Trình Dĩ An sững người, sao anh lại nghĩ vậy?
Cô hoảng hốt lắc đầu. Cô hoàn toàn không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, rõ ràng là anh hiểu lầm rồi.
Không phải vì chuyện đó thì vì sao chứ?
Trình Dĩ An không muốn bản thân buồn bực, cô vẫn để mở cửa xe, để cho rõ bên ngoài thổi vào trong.
“Vì chuyện bị lộ trên mạng, ba mẹ anh biết được cho nên anh muốn dẫn tôi về nhà?” Trình Dĩ An hỏi.
“Cũng có thể xem là như vậy. Vừa rồi sau khi tiễn em về kí túc, tôi nhận được điện thoại của mẹ hỏi về chuyện của hai chúng ta. Tôi vốn muốn tìm một thời gian thích hợp rồi mới dẫn em về nhà. Không ngờ đang nói chuyện thì nghe được tin hai mẹ con nhà họ Liên lại không nhịn được, tối nay đã tìm đến nhà tôi. Tôi nghĩ, bất luận tôi nói sao mẹ con họ cũng đều giả vờ không hiểu, chi bằng tôi dẫn em về nhà trước mặt bọn họ, đàng hoàng giới thiệu một lần.”
Trình Dĩ An đờ đẫn gật đầu.
Cho dù cô đã nói với bản thân mình rằng cô không phải bạn gái chính thức của anh, không cần để tâm ba mẹ anh có thích mình hay không. Cho dù biết là như vậy nhưng Trình Dĩ An vẫn rất căng thẳng.
“Xin lỗi em, chuyện này quá đột ngột, tôi vẫn chưa kịp nói trước với em, cũng không chuẩn bị tâm lý đã dẫn em về nhà.”
Trình Dĩ An lắc đầu, “Tôi… Tôi…”
Cô căng thẳng đến mức không nói chuyện được.
“Hít thở sâu.” Nam Cảnh Hành vội nói, “Em căng thẳng thế sao?”
Trình Dĩ An vẫn không nói được nhiều, lưỡi run lên. Nghe thấy Nam Cảnh Hành hỏi vậy, cô ra sức gật đầu. Đôi mắt long lanh giống như chú thỏ nhỏ bị bắt nạt, bộ dạng đáng thương khiến lòng Nam Cảnh Hành mềm nhũn.
Anh giơ tay xoa đầu cô.
“Ba mẹ tôi đều là người dễ gần, em không cần lo lắng. Cũng không cần phải cố biểu hiện thật tốt hoặc che giấu tính cách của mình, cứ biểu hiện như đúng con người thật của em là được.”
Trình Dĩ An thầm nghĩ, Nam Cảnh Hành nói như vậy nhưng sao cô có thể thực sự thả lỏng chứ.
“Em chỉ cần là chính mình là được.” Nam Cảnh Hành lại vuốt tóc cô.
Một lần là sơ ý, nhưng lặp lại hành động này một lần nữa là vì cái gì chứ?
Song bây giờ Trình Dĩ An đang căng thẳng vì sắp gặp ba mẹ Nam Cảnh Hành, đâu còn tâm tư nghĩ đến những chuyện khác chứ.
Đến lúc xuống xe, Trình Dĩ An cảm thấy buồn nôn. Cô chưa từ bị say xe, nhưng lúc này lại rất khó chịu.
Thấy sắc mặt cô tái mét, Nam Cảnh Hành than thở, “Em căng thẳng vậy à? Hay là chúng ta quay về nhà.”