“Đừng động.” Cố Niệm nhẹ giọng nói, “Sở Chiêu Dương, anh đang cười, ánh mắt anh đang cười này.”
Sở Chiêu Dương khẽ ngẩn ra, nhìn cô thật sâu.
Cố Niệm cười dịu dàng, đôi mắt không chớp nhìn mắt anh.
“Em muốn nhớ kỹ, nhớ thật kỹ.” Cố Niệm nói.
Sở Chiêu Dương cũng nhìn cô. Cố Niệm, em có biết không, lúc em nói lời này, trong mắt cũng ngập tràn tình ý. Khóe miệng Sở Chiêu Dương không tự chủ được vẽ ra một độ cong nhàn nhạt.
Cố Niệm kinh ngạc hít một hơi, đột nhiên cất tiếng cười to: “Sở Chiêu Dương, anh cười rồi! Anh cười rồi!”
Nụ cười của Sở Chiêu Dương vẫn chưa thu hồi, dịu dàng nhìn cô không nói lời nào.
Thật ra thì anh đã sớm cười rồi, từ khi gặp cô.
Chỉ là cô vẫn chưa nhìn thấy thôi.
Hôm nay, cuối cùng cũng đã thấy rồi.
“Vừa thấy em liền cười.” Sở Chiêu Dương nhỏ giọng nói.
“Sở Chiêu Dương, em thích nhìn anh cười, sau này cười nhiều với em hơn nhé?” Đầu ngón tay Cố Niệm nhẹ nhàng dán lên môi anh, tỉ mỉ chậm chạp phác hoạ theo đường cong nụ cười của anh.
Cô chủ động ngẩng đầu, đôi môi dán lên môi anh, dọc theo đường nét ngón tay phác hoạ vừa rồi, từ từ hôn đến khoé mũi anh.
Sở Chiêu Dương bị cô hôn ngưa ngứa, giống như là có lông chim đang nhẹ nhàng gãi vào tim anh vậy, vô cùng rung động.
Cũng không biết cô đang vui vẻ quá độ hay là cố ý hành hạ anh đây?
Cô giống như con mèo ngoan ngoãn thích bám lấy anh, thân thiết với anh.
Sở Chiêu Dương từ thủ thành công, dán chặt vào môi cô nói: “Không muốn anh đi à?”
Cố Niệm hơi đình trệ, cảm thấy sự thay đổi của anh, lập tức không dám lộn xộn.
“Anh… Anh đừng hôn nữa, môi em tê hết rồi.” Cố Niệm nói, môi cô đã phồng phồng, hơi tê tê, sắp bị anh hôn đến không có cảm giác rồi.
Sở Chiêu Dương bất mãn liếc cô một cái, là tại ai lúc nãy trêu anh chứ.
Cố Niệm chột dạ rụt cổ một cái: “Tại em quá vui thôi mà.”
Sở Chiêu Dương cuối cùng cũng thả cô ra, sờ sờ dấu vết cô lưu lại trên cổ, nói: “Sau này mỗi ngày phải sâu thêm một chút.”
Cố Niệm: “...”
***
Cố Niệm sợ Sở Chiêu Dương quá hưng phấn, trên đường lái xe sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nói gì cũng không chịu giúp anh lần nữa, cho nên chỉ ngồi chờ anh dịu đi chút mới xuống xe.
Ai ngờ vừa xuống cô lại nghe sau lưng có tiếng mở cửa xe, quay đầu nhìn lại thấy Sở Chiêu Dương cũng xuống xe.
“Anh đưa em lên trên.” Sở Chiêu Dương giải thích.
Trong hành lang quá tối, đèn lại hỏng rất nhiều, trước đây anh đến tìm cô không phải là ở trong hành lang sao?
Quá nguy hiểm.
Anh không yên tâm.
Cố Niệm suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng.
Vẻ mặt Sở Chiêu Dương dịu dàng đi tới, giơ tay ra với Cố Niệm.
Cố Niệm cười ngọt ngào, đặt tay vào lòng bàn tay anh.
“Bây giờ quá muộn, anh không cầm theo quà biếu nên không tiện gặp phụ huynh.” Sở Chiêu Dương lại nói.
Cố Niệm nghẹn họng, quên mất còn việc này nữa.
Cô còn chưa nói chuyện Sở Chiêu Dương với Mục Lam Thục, bởi vì nghĩ đến trước đây Mục Lam Thục phản đối về gia thế nhà Sở Chiêu Dương, nên không biết mở miệng thế nào.
Hơn nữa, khi đó cô còn thề son sắt bảo đảm với Mục Lam Thục, tuyệt đối không có gì với Sở Chiêu Dương.
Chính cô cũng không ngờ, mới qua thời gian ngắn ngủi, cô đã thật sự ở bên Sở Chiêu Dương.
Cô còn chưa nghĩ ra cách để thuyết phục Mục Lam Thục.
Cũng may tối nay Sở Chiêu Dương không nghĩ đến việc đi gặp phụ huynh, khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
“Cái đó... em còn chưa nghĩ ra nói với mẹ em thế nào.” Cố Niệm nhỏ giọng nói.
Sở Chiêu Dương dừng lại, quay đầu nhìn cô không nói lời nào.
Nhưng Cố Niệm cảm thấy mình đang chịu sự chỉ trích không lời của anh, vội vàng nói: “Em chỉ là không biết thuyết phục mẹ em đồng ý thế nào thôi, em… em nhất định sẽ thuyết phục bà!”
Sở Chiêu Dương nhướng mày, nói: “Cố gắng nhanh nhất.”
“Được, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Cố Niệm đứng nghiêm, chào kiểu lính với Sở Chiêu Dương.
Khoé môi Sở Chiêu Dương không nhịn được kéo ra ý cười, lại nắm tay Cố Niệm đi.
Đưa Cố Niệm về đến gần cửa nhà, Sở Chiêu Dương nhỏ giọng như tự lẩm bẩm một mình: “Không muốn cho em về nhà.”
Cố Niệm nhón chân lên, chủ động hôn một cái trên môi anh.
“Ngày mai em qua nhà đợi anh.” Cô nói.
Bởi vì lời của Sở Chiêu Dương, cô không muốn để cho anh cảm thấy là cô đang tránh anh, nên không khăng khăng đợi anh đi công tác cô mới đi nữa.
Sở Chiêu Dương nhìn cô không nỡ rời, giống như muốn dùng sức ghi tạc cô vào trong lòng, để buổi tối không nhìn thấy cô còn hồi tưởng lại.
“Lên đi.”
Cố Niệm gật đầu, xoay người định đi, đột nhiên dừng lại, quay về nhón chân vội vã hôn anh một cái: “Hôn tạm biệt.”
Nói xong liền nhanh chóng chạy đi. Lúc cô quay đầu nhìn, Sở Chiêu Dương vẫn còn đứng ở trong bóng tối, đến khi Cố Niệm vào nhà, anh mới rời đi.
Mục Lam Thục đang chuẩn bị ngủ, đèn trong nhà cũng tắt rồi, nghe thấy tiếng Cố Niệm về, bà mới yên lòng.
Mục Lam Thục đang chuẩn bị ngủ, đèn trong nhà cũng tắt rồi, nghe thấy tiếng Cố Niệm về, bà mới yên lòng.
Cố Niệm vội vàng quay về phòng ngủ, đứng trước cửa sổ chốc lát đã thấy Sở Chiêu Dương từ trong toà nhà ra.
Giống như có thể nhận ra ánh mắt của cô, anh nhìn lên, một lúc sau mới vào trong xe.
Cho đến khi chiếc SUV màu đen rời khỏi tầm mắt, Cố Niệm mới rời khỏi bệ cửa sổ.
***
Trước khi Sở Chiêu Dương đi công tác một ngày, Cố Niệm ở nhà Sở Chiêu Dương, đang chuẩn bị làm bữa tối thì nhận được điện thoại của anh, nói buổi tối không ăn cơm ở nhà, muốn dẫn cô đến Hồng Đỉnh làm quen với những người bạn kia của anh.
Cố Niệm liền nghĩ tới trước kia ở Thịnh Duyệt hình như đã gặp mấy người, cô lập tức lo lắng.
Mấy người gặp hôm đó hình như đều rất dễ gần, nhưng cô không biết những người khác. Cô sợ để lại ấn tượng xấu cho bọn họ, khiến cho Sở Chiêu Dương mất thể diện.
Nhưng ở nhà Sở Chiêu Dương không có quần áo của cô, lúc này đi ra ngoài mua, hiển nhiên cũng không kịp.
Chờ Sở Chiêu Dương buổi tối tan làm trở lại, đón cô đến Hồng Đỉnh.
Chiếc SUV dừng lại ở bãi đậu xe, càng đến gần lúc gặp mặt, Cố Niệm càng khẩn trương, giống như sắp gặp phụ huynh vậy, tim đập vô cùng nhanh.
“Sao anh lại không nói sớm chứ.” Cố Niệm cúi đầu nhìn mình áo T shirt quần jean, “Hôm nay em đến đây mà lại ăn mặc thế này có quá tùy tiện hay không?”
“Không đâu.” Sở Chiêu Dương nói.
Cố Niệm cảm thấy lời này của anh quá tùy ý, không để tâm chút nào.
Lúc Sở Chiêu Dương xoay người dẫn cô vào Hồng Đỉnh, Cố Niệm trực tiếp nhảy lên lưng Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương không có chút chuẩn bị nào, bị đụng lảo đảo hai bước về phía trước, vội vàng đỡ chắc Cố Niệm, sợ cô ngã xuống.
Sau đó, anh cứ cõng như vậy.
Tai Sở Chiêu Dương có chút đỏ, đây là lần đầu tiên anh cõng phụ nữ, còn là ở bên ngoài.
“Anh nghiêm túc chút đi!” Đầu ngón tay Cố Niệm nhẹ nhàng véo vành tai anh.
Quả nhiên, tai Sở Chiêu Dương đỏ hết lên.
Cố Niệm cười có chút xấu xa, trong mắt Sở Chiêu Dương thoáng qua ý cười, ôn nhu nói: “Thật sự là không mà.”
Cố Niệm gối đầu lên vai anh: “Em sợ ở trước mặt bạn bè của anh làm anh mất mặt.”
Sở Chiêu Dương vừa cõng cô, vừa quay đầu nhìn.
Mặt cô gần trong gang tấc, nhìn vô cùng đáng yêu.
Anh muốn cứ cõng cô như vậy, đi tới chân trời góc bể.
“Bọn họ đều tuỳ tiện không giống ai.” Sở Chiêu Dương bình tĩnh nói.
Cố Niệm: “...”
Sau đó Cố Niệm ngẩng đầu, liền thấy Yên Bắc Thành đã gặp lần trước đang dẫn một cô gái xinh đẹp nhìn một cái là khiến người ta thấy thoải mái đứng ở phía trước bọn họ.
Bên cạnh còn có hai người đàn ông là Ngụy Chi Khiêm và Hàn Trác Lệ lần trước đã gặp. Biểu tình đều vô cùng cổ quái, cô gái bên cạnh Yên Bắc Thành cũng đang cười trộm.
Bọn họ… không phải là nghe được lời của Sở Chiêu Dương rồi chứ.
Cố Niệm lập tức lúng túng, vội vàng nhắc nhở Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương lúc này mới nhìn về phía trước: “...”
“Ha ha, mấy người ân ân ái ái trông vui thiệt đó.” Hàn Trác Lệ cười gian xảo hai tiếng.
Vừa rồi anh ta đi bên cạnh Yên Bắc Thành và Lâm Sơ, cả hành trình đều bị rải thức ăn cho cún, kết quả giờ lại bị Sở Chiêu Dương rắc cho một đống nữa.
Cái thế giới này thật vô tình với cún độc thân mà.
Cố Niệm vội vàng nói bên tai Sở Chiêu Dương: “Anh thả em xuống đi.”
Sở Chiêu Dương bình tĩnh thả Cố Niệm xuống, giới thiệu cho cô: “Hàn Trác Lệ, Ngụy Chi Khiêm, Yên Bắc Thành.”