Các đồng nghiệp của phòng hiệu đính tìm một vị trí ngồi xuống, cả một bộ phận cùng ra ngoài, hùng hùng hổ hổ cũng rất có lợi, chính là dễ dàng giành chỗ.
Thời gian làm việc của họ cũng tương đối tự do, chỉ cần bản thảo hôm nay trước giờ xuất bản đều hiệu đính hết là được. Vào những lúc công việc không bận lắm, buổi trưa còn có thể xuống sớm hơn. Nhưng không may là lúc Trình Dĩ An đi theo các tiền bối đi lấy thức ăn, đúng lúc nghe thấy cách hai người ở phía sau, đồng nghiệp của bộ phận khác đang nói chuyện.
“Cậu đã nghe nói chưa? Phòng hiệu đính vừa có một thực tập sinh mới, còn là học sinh của đại học B nữa.”
“Đường đường học sinh của đại học B, sao lại vào phòng hiệu đính chứ?”
“Phòng hiệu đính thiếu người mà, đúng lúc nên sắp xếp vào luôn. Dù sao đã vào phòng hiệu đính chắc cũng chẳng có bản lĩnh gì. Cậu tưởng học sinh của đại học B thì cao quý lắm sao? Cậu nghĩ cô ta có thể vào bộ phận của chúng ta sao?
Đối tượng nói những lời này cũng là người mới, hơn nữa còn đến báo cáo cùng một ngày với Trình Dĩ An, là thực tập sinh của đại học C, cũng là sinh viên năm ba, tên là Quan Thu Manh.
Chú của Quan Thu Manh là thị trưởng của thành phố B. Quan Thu Manh học chuyên ngành tin tức, bắt đầu từ năm ba, khi trường học yêu cầu các học sinh phải đi thực tập, Quan Thu Manh liền nhờ thị trưởng Quan nghĩ cách, qua cửa sau của một cổ động trong Nam Am, xin cho Quan Thu Manh vào. Cũng chính vì mối quan hệ này nên dù có rất nhiều đồng nghiệp bất mãn, nhưng cũng không dám thật sự làm gì Quan Thu Manh.
Tiền bối của Trình Dĩ An cũng nghe thấy, liền nói với Trình Dĩ An: “Em đừng để tâm, chúng ta làm trong công ty lớn nên bên trong có rất nhiều người tự cho là mình tài giỏi, xem thường người khác. Những bộ phận khác đều đấu đá lẫn nhau. Phòng hiệu đính chúng ta tuy địa vị không cao nhưng môi trường làm việc tốt, không xảy ra nhiều chuyện phiền phức như họ”
“Em hiểu mà.” Trình Dĩ An nói, “Không sao đâu ạ”
Đợi bọn người Trình Dĩ An lấy đồ ăn xong, trở về vị trí, những người vừa rồi nói chuyện mới chú ý thấy những lời của mình đã bị người khác nghe được. Mà họ ngay cả một chút lúng túng cũng không có, dáng vẻ như chẳng ai có thể làm gì được họ. Nhưng Quan Thu Manh lại nhìn thêm mấy lượt.
“Sao vậy? Cậu quen à?” Nhìn biểu cảm của Quan Thu Manh, đồng nghiệp hỏi.
“Ừm, là bạn trung học của mình” Quan Thu Manh nói, “Những học sơ trung được một nửa, cô ta đã chuyển trường đi mất.”
Quan Thu Manh tự lấy cho mình một ít thức thức ăn, sau đó nói với đồng nghiệp một tiếng, rồi bế khay thức ăn đi tìm Trình Dĩ An.
Trình Dĩ An còn đang thán phục về độ hào hoa của bữa trưa tự phục vụ ở Nam m.
Lúc đang chuẩn bị ăn, Quan Thu Manh đã bể khay thức ăn đến, giọng nói đầy kinh ngạc, “Dĩ An, là cậu sao?”
Trình Dĩ An kinh ngạc ngẩng đầu, vừa rồi cô chỉ nghe có mấy người ở sau lưng xem thường có, nhưng cũng lười đi xem đó là ai nên cũng không nhìn thấy Quan Thu Manh.
Lúc này ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy Quan Thu Manh hơi quen mắt. Nhưng chỉ tiếc rằng trí nhớ của cô đều dồn hết vào việc học, đối với việc nhớ người quả thật không tốt lắm.
Quan Thu Manh nhìn thấy phản ứng này của Trình Dĩ An, nụ cười chợt cứng lại, có chút tức giận. Cô ta nhớ Trình Dĩ An rõ ràng như vậy, Trình Dĩ An lại quên mất cô ta. Trình Dĩ An có ngoại hình xinh đẹp, lại học giỏi, tính tình cũng tốt. Thông thường những nữ sinh như vậy rất dễ bị những nữ sinh khác bài xích, nhưng Trình Dĩ An thì lại không. Hơn nữa, ba mẹ cô còn là nhà khảo cổ học nổi tiếng. Khi đó chú Quan Thu Manh vẫn chưa làm quan lớn như bây giờ, địa vị xã hội không sánh bằng ba mẹ Trình Dĩ An.