Sau đó gia đình Trình Dĩ An xảy ra chuyện, chuyển trường rời đi, cô ta liền trở thành người nổi bật nhất trong lớp, thậm chí toàn trường. Nhưng thỉnh thoảng, vẫn sẽ có người nhắc đến Trình Dĩ An khiến cô ta dường như luôn luôn sống
dưới cái bóng của Trình Dĩ An. Cảm giác này theo cô ta mãi cho đến khi lên cao trung mới thoát khỏi. Nhiều năm như vậy trôi qua, cô ta cũng đã sắp quên mất người tên là Trình Dĩ An này rồi.
Ai ngờ hôm nay lại gặp được Trình Dĩ An. Được biết Trình Dĩ An cũng là sinh viên năm ba đến thực tập, còn là học sinh của đại học B, trong lòng Quan Thu Manh lại dâng lên cảm giác đố kỵ ngày nào. Cô ta không thi đậu vào đại học B, còn Trình Dĩ An năm đó chuyển trường vì gia đình xảy ra biến cố nhưng không ngờ vẫn có thể thi vào đại học B.
Nhưng đại học B thì đã sao?
Không phải vẫn bị phân vào bộ phận không ngóc đầu lên được đó sao?
Vừa rồi Trình Dĩ An không nhìn thấy Quan Thu Manh cũng nằm trong số những người nói xấu cô, nhưng những đồng nghiệp khác của phòng hiệu đính thì đều nhìn thấy. Bây giờ thấy Quan Thu Manh giận đến xanh mặt, bỗng bật cười.
Quan Thu Manh hít thật sâu một hơi, “Tớ là Quan Thu Manh, bạn học sơ trung với cậu, cậu quên rồi sao?”
Đồng nghiệp của Trình Dĩ An ở bên cạnh bật cười, xem ra cũng không phải bạn học có quan hệ tốt đẹp gì lắm. Bằng không, sao có thể nhìn người khác gièm pha Trình Dĩ An nhưng lại không lên tiếng ngăn cản chứ?
Rõ ràng cũng có ý muốn xem kịch hay.
Trình Dĩ An chỉ nhất thời không nhớ ra được, biết người trước mặt chắc chắn là bạn học của mình, nhưng tên là gì thì lại quên mất. Bây giờ Quan Thu Mạnh vừa nói, Trình Dĩ An liền nhớ ra. Cô nhở Quan Thu Manh là bạn học thời sơ trung, cũng rất nổi bật. Tính tình kiêu ngạo, luôn có rất nhiều người vây xung quanh cô ta.
Nhưng lúc đó hai người vốn cũng chẳng qua lại nhiều.
Trình Di An cũng không phải kiểu người thích nổi bật, nên vốn không hề biết Quan Thu Manh đã xem cô là đối thủ cạnh tranh. Nhiều năm không gặp, cho dù sơ trung có bao nhiều chuyện không vui đều không để tâm nữa.
Trình Dĩ An rất vui khi có thể gặp lại bạn học cũ, liền nở một nụ cười với cô ta.
Quan Thu Manh hỏi: “Chỗ này có ai ngồi chưa? Tớ có thể ngồi không?”
“Được chứ? Trình Dĩ An nói.
Quan Thu Manh liền ngồi xuống.
“Tớ nghe đồng nghiệp nói mới biết, hóa ra cậu cũng đến đây thực tập?”
Trình Dĩ An cũng không rõ rốt cuộc Quan Thu Manh muốn nói cái gì, liền gật đầu, “Phải đó, trùng hợp thật”
Có đối với Quan Thu Mạnh có một chút giữ kẽ. Nếu thật sự rất lâu rồi không gặp nhau, thông thường đa số mọi người đều hỏi mấy câu khách sáo như gần đây cậu sống như thế nào. Vừa đến đã nói cái này, Trình Dĩ An liển cảnh giác.
“Tớ nghe nói Nam m vốn không tuyển thực tập sinh, sao cậu vào được vậy?” Quan Thu Manh hỏi.
Trình Dĩ An mỉm cười, “Ai nói không tuyển chứ? Không phải cậu cũng được vào sao?”
“Tớ đương nhiên là khác rồi.” Quan Thu Mạnh nói, “Tớ là do chú tờ giới thiệu tớ vào làm. Không lẽ cậu cũng nhờ quan hệ để vào sao? Nhưng nếu đã nhờ quan hệ, sao lại vào phòng hiệu đính chứ? Có phải quan hệ không đủ mạnh không?”
Ngồi trong bàn xung quanh đều là người của phòng hiệu đính, ở trước mặt họ nói những lời này, là nên nói cô ta IQ thấp hay nói cô ta to gan đây?
“Tớ cảm thấy phòng hiệu đính rất tốt, giám đốc Lâm rất chiếu cố nhân viên, đồng nghiệp đoàn kết thân ái, những điểm này so với việc ở sau lưng nói xấu người khác tốt hơn rất nhiều” Trình Dĩ An lạnh lùng nói.
Đối với đánh giá của Quan Thu Manh, Trình Dĩ An cũng cảm nhận giống như các đồng nghiệp của cô. Không biết cô ta cố ý, không coi trọng phòng hiệu đính hay thật sự ngay thẳng như vậy.
Nếu nói cố ý, ngay cả những nhân viên lâu năm của các bộ phận khác, cho dù sau lưng xem thường phòng hiệu đính, nhưng lúc trước mặt vẫn luôn rất khách khí, hoàn toàn không giống như cô ta.
Nếu nói thật, Quan Thu Manh là một nhân viên mới đến, việc gì cũng chưa biết, một người mới đến đúng còn chưa vững đã làm vậy, thật sự không phải chuyện tốt gì. Nhưng nếu cô ta thật sự thẳng thắn như vậy, trong lòng Trình Dĩ An chỉ có thể cười thầm, vậy chắc Quan Thu Manh trong bộ phận cô ta cũng đã đắc tội với không ít người.
Quan Thu Manh đương nhiên cũng nghe ra ý cầu vừa rồi của Trình Dĩ An là nói mình. Xem ra vừa rồi lúc lấy đồ ăn, những lời đồng nghiệp cô ta nói, Trình Dĩ An đều đã nghe thấy.
Trình Dĩ An cũng thật khâm phục da mặt của Quan Thu Manh, đã nói đến thế rồi, Quan Thu Manh vẫn có thể cười được.
“Cậu dù sao cũng là sinh viên của đại học B mà, vào phòng hiệu đính có ý nghĩa gì chứ? Thật ra thì sao lại phải chen chúc vào Nam Ấm chứ? Đổi một công ty khác, có thể công việc cũng sẽ tốt hơn một chút. Dù sao thì cạnh tranh trong Nam m cũng lớn quá.”
“Tớ cảm thấy phòng hiệu đính rất tốt, cậu cảm thấy bộ phận của cậu tốt. Mỗi người đều có yêu cầu riêng của mình và định nghĩa về cái tốt khác nhau.” Trình Dĩ An nhàn nhạt nói.
“Haha” Quan Thu Manh bật cười quái gở, “Được rồi. Vậy cậu có chuyện gì cứ đến tìm tớ. Nếu có thể giúp tớ chắc chắn sẽ giúp. Sau này tìm cơ hội điểu đến bộ phận khác, cũng không phải không có khả năng
Trình Dĩ An miễn cưỡng mỉm cười. Những đồng nghiệp khác của phòng hiệu đính sớm đã trợn mắt nhìn Quan Thu Manh. Họ cũng có thể nhận ra Quan Thu Manh chỉ muốn đến tìm cảm giác ưu việt.