Bà Nam đi tìm Nam Cảnh Hành nhưng cũng chẳng có gì để nói, bà chỉ ngồi đó chơi điện thoại, nhưng thở vậy còn đỡ hơn để Trình Dĩ An đến cùng bà, khiến cô ấy lúng túng và căng thẳng.
Bà Nam ở trong phòng làm việc của Nam Cảnh Hành rất thoải mái, Nam Cảnh Hành bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ định ngồi đây mãi sao?”
“Đương nhiên rồi, khó khăn lắm mẹ mới đến đây một chuyển, đã đến rồi thì trưa nay chúng ta phải cùng nhau đi ăn” Bà Nam cuối cùng cũng dời sự chú ý ra khỏi chiếc điện thoại trên tay, “Sao thế? Không hoan nghênh mẹ à?”
“Không có” Nam Cảnh Hành lắc đầu rồi tiếp tục làm việc.
Liên Bách Nghề lái xe ra chạy một vòng, sau đó về lại Nam m. Có bà Nam ở đó, bất luận cô ta muốn tiếp cận Nam Cảnh Hành hay là Trình Dĩ An đều không thể. Nghĩ đến chuyện này, Liên Bách Nghệ liền vô cùng tức giận.
Trước đó không lâu còn rất nhiệt tình với cô ta, yêu thương cô ta như con gái, như con dâu của mình. Bây giờ có Trình Dĩ An thì vội vàng đẩy cô ta ra.
Khi Liên Bách Nghề còn chưa suy nghĩ xong thì nhìn thấy trước của của Nam m xuất hiện một người đàn ông trung niên, nhìn dáng vẻ rất lén lút.
Người đó chính là Hạ Kính Bắc.
Dùng lời của Hạ Kinh Bắc tự nói, gần đây ông ta xui xẻo đến mức không còn gì vui hơn. Có sự giúp đỡ của Nam Cảnh Hành, tiền không còn là vấn đề, Cát Đại Trạng giao cho Hạ Kính Bắc một lá thư của luật sư, sau đó Hạ Kính Bắc nhận được phiếu thông báo của tòa án. Người của tòa án kiểm kê xong, trước khi phán quyết, tài sản sẽ bị đóng băng, không thể bán đồ đạc ra ngoài. Nếu phán Trình Dĩ An thắng kiện thì tiền bạc mà Hạ Kính Bắc tiêu tốn trước đó đều phải trả lại. Những thứ bị bán đi, không tìm lại được thì sẽ đổi thành tiền bổ sung lại.
Hạ Kính Bắc cũng đi tìm luật sư, nhưng sau khi biết được lại lịch của luật sư mà Trình Dĩ An tìm đến, ông ta liền mất hi vọng. Đến cả luật sư mà ông ta tìm tới cũng nói khả năng thắng kiện không lớn. Lưu Ngọc Cần và Hạ Thanh Thanh cả ngày đều mặt mày ủ rũ, than vắng thở dài, gặp Hạ Kinh Bắc thì liên hỏi làm thế nào.
Làm thế nào ạ?
Ông ta làm sao biết làm thế nào?
Tài khoản của ba mẹ Trình Dĩ An để lại cho Trình Dĩ An đều bị đóng băng, đồ đạc bị cấm mua bán, chất lượng cuộc sống của nhà họ Hạ cũng xuống dốc trong chớp mắt.
Hạ Kính Bắc ở bên ngoài bận rộn đối phó với chuyện của Trình Dĩ An, còn bận cả chuyện kinh doanh, đầu óc rối mủ, hận không thể tìm đến một ốc đảo không người trốn vào đó, không còn phải đối mặt với những áp lực này. Khó khăn lắm tối nay mới có thể về nhà nghỉ ngơi, muốn để cho vợ chăm sóc bản thân chu đáo, kết quả vừa trở về đã nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của vợ và con gái. Họ cứ liên tục đi theo hỏi ông ta rốt cuộc phải làm sao, muốn ông ta xác định với họ là sẽ không xảy ra vấn đề gì, hai người họ mới có thể yên tâm,
Nhưng thật sự không sao ư?
Bản thân Hạ Kinh Bắc cũng đang hoang mang, làm gì có tâm trạng an ủi Lưu Ngọc Cần và Hạ Thanh Thanh.
Bởi vì đúng khoảng thời gian này, việc kinh doanh của nhà họ Hạ xảy ra vấn đề. Nam Cảnh Hành đã muốn nhúng tay vào thì sẽ giải quyết triệt để. Yêu cầu của Trình Dĩ An không cao, ba mẹ còn lại những gì thì lấy lại là được.
Nhưng Nam Cảnh Hành lại không nghĩ vậy. Những tài sản mà nhà họ Hạ đã tiêu xài trước đó thuộc về Trình Dĩ An, dù không lấy lại được thì cũng phải dạy cho Hạ Kinh Bắc một bài học. Nếu đồ đạc đã không lấy lại được, vậy phải khiến bọn họ trả giá. Ban đầu Hạ Kính Bắc lợi dụng những món đồ đó đó để đưa nhà họ Hạ đi lên thế nào thì bây giờ sẽ trả lại như vậy. Quy mô kinh doanh trước kia của nhà họ Hạ như thế nào thì bây giờ sẽ trở lại như thế.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, Hạ Kính Bắc hiện giờ thật sự rất hận Trình Dĩ An. Nuôi có bao nhiêu năm, kết quả bấy giờ cô lại báo đáp ông ta như vậy. Dùng chút ít tiền của ba mẹ cô thì đã sao? Ông ta nuôi cô, lẽ nào không hi vọng cổ điển đáp?