Qua một hồi sau, Hạ Kính Bắc mặt mũi xanh xao, chửi mắng ầm ĩ đi ra. Lúc nãy vệ sĩ kéo ông ta vào trong hẻm, uy hiếp ông ta đừng đến tìm Trình Dĩ An nữa.
Trong tay ông ta vẫn còn nắm được thóp của Trình Dĩ An, bất luận Trình Dĩ An có từng làm việc trong quán bar hay chưa, chỉ cần ông ta nói ra thì danh tiếng của Trình Dĩ An sẽ bị hủy. Dù sau này có chứng minh được sự trong sạch cũng vô ích.
Nhà họ Nam là gia tộc lớn như vậy, lẽ nào lại cần một cô gái mang tiếng xấu?
Ông ta không sống tốt, Trình Dĩ An cũng đừng mong yên ổn!
Hạ Kinh Bắc vốn đã hạ quyết tâm này, nên nghe thấy vệ sĩ uy hiếp, ông ta chẳng thèm để tâm. Ai ngờ vệ sĩ đó lại lấy điện thoại ra gọi video cho Nam Cảnh Hành.
“Hiện giờ việc kinh doanh của ông vẫn tốt chứ?” Nam Cảnh Hành vừa mở miệng liền hỏi như vậy.
Hạ Kính Bắc có lẽ hơi ngốc, nhưng nghe thấy cũng có thể hiểu. Ông ta nghĩ tới chuyện gần đây việc kinh doanh ngày càng đi xuống, mỗi tháng đều chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sự cân bằng, nhưng so với trước kia thì thật sự khác biệt một trời một vực. Hóa ra việc kinh doanh gần đây không tốt đều là bởi một tay Nam Cảnh Hành.
“Ông tránh xa Trình Dĩ An một chút, đừng gây phiền phức cho cô ấy. Ông chỉ cần nói chút lời nào bất lợi cho cô ấy thì đừng mong giữ được công ty nhỏ đó của ông. Ông cho rằng hiện giờ mỗi tháng có thể duy trì cân bằng lời lỗ, đó là chuyện thê thảm nhất rồi? Nhưng nếu ông còn bám lấy Trình Dĩ An thì tôi sẽ cho ông biết thế nào mới gọi là những ngày tháng vất vả.”
“Đã từng có cuộc sống thoải mái, với tính cách của vợ ông, bảo bà ta sống cuộc sống hiện tại, thậm chí là khó khăn hơn, đến ăn cũng không được no, nhà cũng phải bán đi thì bà ta sẽ thế nào? Con gái ông sẽ ra sao? Có những cuộc sống khó khăn đến mức độ nào, ông không tưởng tượng được đâu, nếu ông muốn thử thì cứ chọc vào Trình Dĩ An đi.”
Hạ Kinh Bắc thật sự bị Nam Cảnh Hành nói cho hoảng sợ.
“Chỉ cần có tin tức nào không có lợi cho Trình Dĩ An bị truyền ra thì tôi sẽ nghĩ ngay là ông làm” Nam Cảnh Hành nói, “Ông tự suy nghĩ đi.”
Nam Cảnh Hành kết thúc cuộc gọi, lúc này vệ sĩ mới để Hạ Kính Bắc đi. Hạ Kính Bắc lo sợ nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn, liên lục chửi mắng, cũng không chú ý thấy trước mặt có người đang chặn đường ống ta.