Mọi người đột nhiên bừng tỉnh, chả trách cả người toàn hàng hiệu, thì ra là dụ dỗ người đàn ông này tiêu hết toàn bộ tiền trong nhà.
Thật là đáng kinh tởm! Nhìn quần áo của người phụ nữ trung niên và người đàn ông đó, e rằng điều kiện trong nhà không bằng cả một gia đình bậc trung.
Tay chân của người phụ nữ trung niên vẫn không dừng lại, Liên Bách Nghê tức giận hét lên với Hạ Kính Bắc: “Hạ Kính Bắc, là ông bày mưu đúng không? Quản cho tốt vợ của ông, đừng có ở đây khóc la om sòm!”
Hạ Kính Bắc chớp chớp mắt, “Đây... đây đâu phải vợ của tôi!”
“Ông đúng là kẻ vô lương tâm, đến vợ cũng không nhận, có phải ông muốn ly hôn với tôi không? Vì con hồ ly tinh này mà ông lấy hết tiền trong nhà đi, đến cả tiền học phí cho con cũng không có, ông còn muốn ly hôn với tôi! Tôi phải đánh chết con hồ ly tinh này! Đánh chết cô!”
Chuyện gì thế này?
Sao lại mắng Hạ Kinh Bắc mà lại đánh cổ ta?
Liên Bách Nghề nổi điên, cô ta muốn phản kháng nhưng không phản kháng được.
Phục vụ to gan bước tới trước nhưng không chen vào được chứ đừng nói là khuyên can.
Bên cạnh có một người khuyên can: “Các người đừng đánh nữa!”
Nhưng giọng nói đó hoàn toàn bị tiếng mắng chửi của người phụ nữ trung niên kia lấn áp hết.
Người phụ nữ trung niên lấy điện thoại ra, “Tôi phải chụp hình của con tiện nhân này lại để mọi người cùng xem!”
Người phụ nữ trung niên vừa tay đấm chân đá, vừa chụp lại cảnh Liên Bách Nghê bị bà ta đánh, “Tuổi còn trẻ, có tay có chân, lại đi học làm bồ nhí!”
“Tôi không có! Bà nhận nhầm người rồi, mau... đi!” Liên Bách Nghệ vừa mở miệng thì lại bị tát một cái, miệng cô ta bị đánh sưng cả lên.
“Các người còn như vậy thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát!” Phục vụ bên cạnh nói.
Người phụ nữ trung niên thấy cũng đã đánh nhiều, liền nói: “Đưa cô ta ra ngoài cho tôi!”
Hai người đàn ông kia liền kéo Liên Bách Nghề đi ra ngoài.
Khách hàng trong quán cà phê đều lấy điện thoại ra quay clip và chụp ảnh Liên Bách Nghê lại rất rõ ràng.
Hạ Kinh Bắc trừng mắt nhìn Liên Bách Nghê bị đưa ra ngoài, không dám hỏi gì thêm.
Chuyện hôm nay thật kỳ lạ!
Ông ta dù có ngốc thì cũng không tin có người lại nhận sai chồng của mình. Người phụ nữ trung niên kia ông ta không quen biết, Liên Bách Nghề cũng chẳng thể nào là bổ nhí. Vậy thì chỉ có một khả năng là có người cố ý muốn hại Liên Bách Nghệ.
Khi người phụ nữ trung niên bỏ đi, trước khi đi, còn quay đầu lại nhìn cảnh cáo Hạ Kính Bắc một cái.
Hạ Kinh Bắc chẳng dám nói gì, chỉ có thể vội vàng bỏ đi.
Tuy đối phương dường như nhắm vào Liên Bách Nghệ nhưng ai biết được có liên lụy đến ông ta hay không.
Ra khỏi quán cà phê cũng không nhìn thấy Liên Bách Nghê, không biết cô ta đã bị đưa đi đâu.
Hạ Kinh Bắc vừa vào cửa nhà, Lưu Ngọc Cẩn liền bước tới đón, nhiệt tình lấy dép cho ông ta.
Từ khi việc kinh doanh không tốt, điều kiện gia đình trở về như trước, Lưu Ngọc Cần chưa từng nhiệt tình như vậy.
Hôm nay làm vậy, không phải vì ba triệu kia sao?
Sắc mặt Hạ Kính Bắc lập tức trầm ngâm.
“Thế nào rồi? Tiền đâu?” Lưu Ngọc Cần hỏi.
“Tiền gì? Không có!” Hạ Kính Bắc lạnh lùng nói.
Người phụ nữ này, trước kia có nhìn thế nào cũng không thấy bà ta nông cạn như vậy. Trước kia dù việc kinh doanh không tốt, cuộc sống trong nhà rất bình thường, có thể chăm sóc tốt thì bà ta đều chăm sóc tốt. Sau này dùng tiền của Trình Dĩ An, cuộc sống gia đình tốt hơn, bà ta cũng tận tình chăm sóc ông ta hơn.
Nhưng hiện giờ trở về với điều kiện sống trước kia, bà ta đột nhiên bắt đầu nhìn thứ gì cũng không thuận mắt, cả ngày đều nói ông ta chẳng có bản lĩnh.