“Có chuyện gì nói trong điện thoại là đủ rồi.” Cố Niệm không che giấu sự không kiên nhẫn của mình, “Ra ngoài gặp mặt cô, chỉ lãng phí thời gian.”
“Tôi lại thấy là cô không dám thì phải? Sao thế? Không muốn tiếp nhận sự thật tôi và Sở Chiêu Dương đính hôn, muốn lừa mình dối người à?” Giang Hướng Tuyết quái gở nói.
Cố Niệm ngay cả lời cũng không muốn đáp lại, trực tiếp cúp điện thoại.
Nhưng sau đó, cô cũng không bình tĩnh được.
Cô tin Sở Chiêu Dương, nhưng cũng lo lắng ba mẹ Sở Chiêu Dương lại làm gì sau lưng anh.
Sở Chiêu Dương lúc này lại không có ở đây, cho dù ba mẹ anh làm cái gì, anh cũng không có cách nào kịp thời ngăn lại.
Cô do dự có nên gọi điện thoại cho Sở Chiêu Dương hay không, nhưng sợ anh đang ở bên ngoài công tác sẽ phân tâm.
Mà loại chuyện riêng này tìm bạn bè của Sở Chiêu Dương để điều tra, hiển nhiên cũng không thích hợp.
Lúc này, hòm thư trong điện thoại của cô truyền tới thông báo.
Cố Niệm mở ra nhìn một cái, văn kiện đính kèm là một video.
Cô nhìn nội dung của mail, mới biết là Giang Hướng Tuyết gửi tới.
Cố Niệm cau mày, Giang Hướng Tuyết làm sao lại biết số điện thoại và hòm thư của cô?
Trong chính nội dung mail viết: Đoạn video này là lúc Sở Chiêu Dương bị bắt cóc khi còn bé, sau khi cô xem xong rồi hãy quyết định có muốn gặp tôi hay không. Ba giờ, tôi ở quán cà phê SeeU chờ cô.
Mí mắt Cố Niệm khẽ nhảy lên, Giang Hướng Tuyết đến cả chuyện Sở Chiêu Dương bị bắt cóc khi còn bé cũng biết sao?
Sở Điềm rõ ràng từng nói, chuyện Sở Chiêu Dương bị bắt cóc chỉ có rất ít người biết.
Trừ mấy người Yên Bắc Thành có giao tình với Sở Chiêu Dương, ngoài ra không có ai biết nữa.
Cố Niệm nhìn video trong hòm thư, ngón tay đặt trên màn hình, luôn phát run.
Cô đang run rẩy, không dám xem.
Cô không dám xem những hành hạ mà Sở Chiêu Dương khi còn bé phải chịu, nhưng nghĩ tới lời của Giang Hướng Tuyết cô rốt cuộc vẫn mở video ra.
Cho đến khi video phát xong, mặt Cố Niệm vẫn trắng bệch, ngơ ngẩn ngồi ở trên giường.
Bản thân còn chưa kịp phản ứng, mặt cô đã tràn đầy nước mắt.
Anh còn nhỏ như thế nhưng lại bị hành hạ nhiều như vậy.
Bản thân còn chưa kịp phản ứng, mặt cô đã tràn đầy nước mắt.
Anh còn nhỏ như thế nhưng lại bị hành hạ nhiều như vậy.
Anh có thể vượt qua, có thể giống như bây giờ, vững vàng, có trách nhiệm, lại thận trọng, thật sự... thật sự rất lợi hại, rất không dễ dàng.
Cố Niệm đau lòng nhưng lại tự hào vì anh.
Hồi bé bị hành hạ nghiêm trọng như vậy, nhưng khi lớn lên anh vẫn thành một Sở Chiêu Dương vô cùng xuất sắc.
Thậm chí cô giờ chỉ muốn lập tức mua vé máy bay đến thành phố G, qua đó ôm lấy Sở Chiêu Dương.
Cho dù anh bây giờ đã cao lớn, có năng lực hơn người, không cần dựa vào sự bảo vệ của cô, nhưng cô vẫn muốn bảo vệ anh.
Nói cho anh biết, cô sẽ luôn sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Cố Niệm nhớ tới lời của Giang Hướng Tuyết, tay cầm điện thoại di động siết chặt, lại buông ra. Cô nhìn đồng hồ trên tường, hai giờ chiều.
Cô lau sạch nước mắt, vào phòng vệ sinh rửa mặt, trang điểm nhẹ nhàng, chắc chắn bản thân nhìn không hề yếu ớt, liền cầm điện thoại di động ra cửa.
Cô gọi xe, đến quán cà phê SeeU mà Giang Hướng Tuyết nói trong thư.
Cố Niệm đi vào mới phát hiện quán cà phê rất lớn, vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi cà phê khắp phòng.
Vách tường và trần nhà đều trang trí cây mây và dây leo, trên vách tường còn đóng những ô vuông gỗ, hoặc treo đồ hoặc đặt chậu hoa, phong cách rất văn nghệ thoải mái.
“Cô đi một mình sao?” Người phục vụ mặc áo sơ mi trắng, áo gi-lê màu đen, đeo tạp dề dài màu đen đứng ở cạnh cửa, mỉm cười hỏi.
“Tôi tìm người.” Cố Niệm nhìn quanh bên trong quán cà phê, đều không có bóng dáng của Giang Hướng Tuyết.
Cô xem thời gian, kém sáu phút nữa mới đến ba giờ, Giang Hướng Tuyết vẫn chưa tới sao?
Lúc này, một người phục vụ khác đi tới, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi là cô Cố sao?”
“Phải.” Cố Niệm gật đầu.
“Cô Giang chờ cô ở phòng trà, mời đi theo tôi.” Người phục vụ hơi nghiêng người, đi trước Cố Niệm nửa bước, dẫn đường cho cô.
Cố Niệm không ngờ trong quán cà phê này còn có phòng trà.
Đi theo người phục vụ qua đó, hoá ra phòng trà là từng gian phòng không lớn, phòng lớn nhất có thể tiếp đãi bảy tám người khách, để cho khách tụ họp sử dụng.
Phòng còn lại chính là loại phòng hai người và phòng bốn người.
“Đến rồi.” Người phục vụ nói, đứng yên ở cửa phòng, gõ hai cái mới đẩy cửa ra, mời Cố Niệm vào.
Giang Hướng Tuyết đã chờ ở bên trong, không biết là đến từ lúc nào.
Phòng rất nhỏ, chỉ có hai chỗ ngồi. Ở giữa đặt bàn gỗ thấp, hai bên là ghế nệm có dựa lưng.
Người phục vụ không đi theo Cố Niệm vào, mà ở bên ngoài đóng cửa lại cho hai người.
Nhìn thấy cô, Giang Hướng Tuyết dường như không bất ngờ chút nào, lộ ra nụ cười không ngoài dự đoán: “Tôi biết cô sẽ đến.”
Cố Niệm không nói gì ngồi xuống đối diện Giang Hướng Tuyết, lạnh lùng nhìn cô ta.
Giang Hướng Tuyết không nhanh không chậm lấy ra một phong thư màu hồng trong túi xách, để lên bàn, đưa cho Cố Niệm: “Đây là thiệp mời đính hôn của tôi và Sở Chiêu Dương, hoan nghênh cô lúc đó đến tham gia.”
Cố Niệm cụp mắt nhìn phong thư, ngực buồn bã khó chịu, đè lại lửa giận trong lòng. Còn bề ngoài vẫn bình tĩnh mở phong thư ra, thấy trên thiệp mời còn làm như thật viết tên của Sở Chiêu Dương và Giang Hướng Tuyết.
Ngày đính hôn lại là thứ bảy tuần sau.
“Sở Chiêu Dương không đồng ý, cô phát cái thiệp mời này ra ngoài có tác dụng gì?” Cố Niệm lạnh giọng hỏi.
“Ai nói anh ta không đồng ý?” Giang Hướng Tuyết cười đắc ý, “Tôi phát thiệp mời này ra ngoài tức là anh ta đồng ý rồi. Không tin, cô có thể chờ tin tức tối nay.”
“Cô rốt cuộc muốn thế nào?” Cố Niệm trầm giọng chất vấn.
Lúc này, cửa phòng lại bị gõ, người phục vụ đi vào, còn cầm menu tới.
“Cô muốn uống gì cứ việc gọi, tôi mời cô.” Mặt Giang Hướng Tuyết đầy vẻ chiến thắng, cao ngạo nói với Cố Niệm.
“Không cần.” Cố Niệm quay đầu nói với người phục vụ, “Tôi không muốn uống gì cả, xin lỗi.”
Người phục vụ mỉm cười gật đầu một cái, vẫn đặt menu xuống: “Nếu như có cần gì thì gọi tôi.” Sau đó liền đi ra ngoài.
Giang Hướng Tuyết uống một ngụm cà phê, khẽ mỉm cười: “Tôi biết, cô rất tò mò Sở Chiêu Dương làm sao lại đồng ý đính hôn với tôi, có đúng không?”
“Tôi không tò mò, bởi vì anh ấy sẽ không đồng ý với cô.” Cố Niệm lạnh lùng nói, “Video này cô lấy ở đâu ra?”
Cố Niệm giơ điện thoại di động lên: “Cô đã đưa video cho bố mẹ Sở Chiêu Dương, ép bọn họ đồng ý chuyện đính hôn của hai người, có đúng không?”
“Đúng thì sao.” Giang Hướng Tuyết không chút tránh né thừa nhận, “Chỉ cần bọn họ không muốn video bị công khai, bị tất cả mọi người đều biết Sở Chiêu Dương khi còn bé bị người ta đối đãi giống như chó thì phải đáp ứng tôi. Bọn họ không muốn Sở gia mất hết mặt mũi, tôi nói gì, bọn họ cũng phải nghe.”
Giang Hướng Tuyết cười nhạo một tiếng: “Ngay cả cô, không phải cũng vì cái nàymới nghe lời chạy đến gặp tôi sao?”
“Video này cô lấy ở đâu ra?” Cố Niệm nhìn chằm chằm cô ta hỏi.
“Chuyện này cô không cần quan tâm, cô chỉ cần biết đây là video Sở Chiêu Dương bị bắt cóc khi còn bé là được.” Giang Hướng Tuyết nhíu mày, biểu tình cũng hung ác theo, “Cô không hề kinh ngạc, xem ra cô đã sớm biết chuyện Sở Chiêu Dương bị bắt cóc rồi.”
Sở Chiêu Dương ngay cả loại vết sẹo này cũng nói với Cố Niệm, quả nhiên là rất thích cô ta.
Cơn tức thấm vào trong máu, Giang Hướng Tuyết càng kiên định phải chia rẽ bọn họ.
“Cô cho tôi xem những thứ này là muốn làm gì?” Cố Niệm nắm chặt hai tay dưới gầm bàn, nếu không cô sẽ không nhịn được muốn đánh người.
Giang Hướng Tuyết bĩu bĩu môi, nghiêng đầu nói: “Để cho cô cách xa Sở Chiêu Dương chút. Tôi và Sở Chiêu Dương sắp đính hôn rồi, cô đừng có không biết xấu hổ mà dây dưa với anh ta nữa. Cô không phải là thích anh ta, muốn tốt cho anh ta sao? Nếu như cô không muốn anh ta xấu mặt, không muốn quá khứ anh ta luôn che giấu bị công bố ra như vậy, không muốn vết sẹo của anh ta, tất cả sự kinh khủng của anh ta bị vạch trần, vậy thì cô hãy cách xa anh ta chút, đừng có đối đầu với tôi.”
Giang Hướng Tuyết vểnh vểnh môi, nói: “Sở gia luôn cố gắng che giấu chuyện Sở Chiêu Dương từng bị bắt cóc, càng không muốn để cho ai biết Sở Chiêu Dương từng trải qua cái gì. Dẫu sao Sở Chiêu Dương cũng là người kế thừa Sở gia, là mặt mũi của Sở gia.”
“Sở Chiêu Dương và Sở gia tốn thời gian dài như vậy mới có thể khiến Sở Chiêu Dương khôi phục lại như cũ, nếu như video này công khai ra, ác mộng lúc đó của Sở Chiêu Dương trở lại, cô cảm thấy Sở Chiêu Dương có thể chịu được hay không?
Giang Hướng Tuyết ung dung nhấp một ngụm cà phê, thấy sắc mặt Cố Niệm càng ngày càng khó coi. Tâm tình cô ta ngược lại càng ngày càng tốt.
“Thật đáng tiếc a, một người đàn ông xuất sắc như Sở Chiêu Dương, không dễ gì mới khôi phục được như bây giờ. Có thể vượt qua cản trở trong lòng, anh ta nhất định là một người vô cùng kiêu ngạo. Nhưng một khi video công khai rồi, cô nói xem, Sở Chiêu Dương sẽ đau khổ thế nào? Liệu có lại một lần nữa tự khép mình lại, không gặp ai nữa không? Bất luận là người nhà, bạn bè, hay là cô, anh ta đều không gặp. Bị hai lần đả kích, có thể anh ta đời này cũng sẽ không tốt lên được nữa.”