“Tuy ba chưa thật sự nói ra nhưng đó là do chưa kịp nói, chứ không phải ba không nói. Ba sợ vì chuyện này mà cậu ta sẽ ra tay với nhà chúng ta” Đến lúc cấp bách, Hạ Kính Bắc dường như đột nhiên thông minh ra, suy nghĩ rất thấu đáo.
Lưu Ngọc Cần thật sự hoảng loạn, liên tục than thở: “Vậy... vậy ông mau đi liên lạc với Trình Dĩ An đi! Mau nói với nó, nó muốn thì chúng ta sẽ trả lại cho nó!”
Hạ Kính Bắc “hừ” một tiếng, “Tôi cũng muốn nhưng Trình Dĩ An đã đổi số điện thoại rồi, tôi đến Nam m thì bị cản lại ngoài cửa không cho vào, Nam Cảnh Hành dường như đã sớm biết được tối sẽ đến đó nên đã sớm hạ lệnh xuống, sau đó tôi còn bị vệ sĩ dẫn đi hù dọa một phen. Bà bảo tôi tìm Trình Dĩ An? Tôi cũng muốn tìm, nhưng tìm ở đâu đây?”
“Vậy phải làm sao?” Lưu Ngọc Cẩn lại hoang mang.
Hạ Kính Bắc nhìn dáng vẻ của bà ta liền thấy rất phiền não, “Làm thế nào, làm thế nào, bà chỉ biết hỏi tôi làm thế nào thôi sao? Khí thế chửi mắng tôi trước đó đâu rồi? Bà giỏi như vậy thì nghĩ cách đi!”
“Đã đến lúc này rồi ông còn trách tôi để làm gì?” Lưu Ngọc Cần sốt ruột, “Ông không gấp rút nghĩ cách, còn ở đây cãi nhau với tôi!”
“Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa!” Hạ Thanh Thanh thật sự sức cùng lực kiệt. “Ba, trước đó mẹ hay trách này trách kia là
mẹ không đúng, nhưng lần này mẹ nói rất có lý. Chuyện đang vội vã, phải nghĩ cách liên lạc với Trình Dĩ An đã. Tìm Trình Dĩ An vẫn dễ nói chuyện hơn là tìm Nam Cảnh Hành. Chúng ta đều là người nhà của Trình Dĩ An, lẽ nào cô ta thật sự muốn ép chết chúng ta? Cô ta sẽ nói giúp với Nam Cảnh Hành”
“Nhưng vấn đề bấy giờ là không tìm được nó!” Hạ Kính Bắc phiền não xoa xoa đầu.
Trước kia đi tìm Trình Dĩ An, là muốn gây phiền phức cho cô. Bây giờ lại tìm cố để hòa giải nhưng lại không tìm được người.
“Vậy thì đi tìm luật sư nhà mình, bảo ông ta nghĩ cách liên lạc với Trình Dĩ An. Đến lúc đó phải trả Trình Dĩ An bao nhiêu cũng phải cần luật sư đến bàn bạc trả giá”
“Đúng đấy!” Hạ Kính Bắc vỗ lên chân, “Sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ?”
Lưu Ngọc Cần cũng thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Vẫn là Thanh Thanh nhà ta thông minh, đúng là lên đại học rồi có khác.”
Vì thế, Hạ Kinh Bắc lập tức đi liên lạc với luật sư.
***
Phía nhà họ Liên, cả nhà ba người đang tức sắp chết. Liên Bách Nghề mắt nhìn chăm chú vào điện thoại, dường như điện thoại chính là kẻ thù của cô ta.
“Rốt cuộc là chuyện gì đây?” Liên Thắng Lợi tức giận hỏi.
“Con... con cũng không biết, sao lại đột nhiên xuất hiện đám người này?” Liên Bách Nghề vô tội lắc đầu, “Con chẳng quen biết bọn họ!”
“Con đi gặp Hạ Kính Bắc làm gì?” Liên Thắng Lợi chất vấn.
Liên Bách Nghe rụt cổ lại, chuyện này cô ta giấu Liên Thắng Lợi, nếu không cũng không lén lút tìm bà Liên xin tiền.
Bà Liên nhìn thấy liền nói: “Ông đừng tức giận, dọa Bách Nghề sợ rồi kìa”
“Sợ à?” Liên Thắng Lợi hừ một tiếng, “May mà còn sợ, nếu không biết sợ, không biết sẽ còn làm ra bao nhiêu chuyện hồ đổ nữa. Nói thật đi, rốt cuộc đi đến đó làm gì?”
Liên Bách Nghê run cầm cập, bà Liên vừa định mở miệng, Liên Thắng Lợi liền nói: “Bà im đi, để nó nói!”
Liên Bách Nghề lại run cầm cập, nói: “Anh Nam có bạn gái rồi”
“Cái gì?” Liên Thắng Lợi ngạc nhiên, “Chuyện lúc nào thế?”
“Là... là hôm con và mẹ đến nhà họ Nam, đúng lúc anh Nam dẫn bạn gái về nhà.”
Trước đó Liên Thắng Lợi từng nghe qua tin tức Nam Cảnh Hành có bạn gái nhưng ông không tin. Tin lá cải giải trí có bao nhiêu chuyện đáng tin cậy? Cứ xem cư dân mạng như kẻ ngốc, bọn họ còn bị dắt mũi mà còn rất hào hứng.
“Hai người gặp bạn gái nó rồi?” Liên Thắng Lợi hỏi.
“Vâng” Liên Bách Nghệ không vui nói, “Đó chỉ là một người bình thường, bề ngoài cũng không đẹp hơn con bao nhiêu?
“Quan trọng là cô ta ngoài gương mặt đẹp thì chẳng còn thứ gì khác. Sau khi ba mẹ mất, được gửi nuôi ở nhà cậu, mà cậu cô ta lại là một kẻ vô lại, lòng tham vô đáy, cả nhà cậu cô ta đều tham lam vô độ, so đo tính toán. Người như vậy sao có thể xứng với anh Nam? Cô ta dựa vào cái gì mà so với con? Anh Nam sao lại thích cô ta? Con tốt như vậy, sao anh ấy có thể không quan tâm đến con?”
“Đúng đó, phụ nữ như vậy, dựa vào cái gì mà muốn tranh với Nghê Nghê nhà ta? Người khác mà nghe thấy sẽ cười vào mặt nhà họ Liên chúng ta, đến cả một sinh viên chẳng đáng bao nhiêu cũng không bằng” Bà Liên nhân cơ hội nói giúp.
“Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, Nghề Nghề của chúng ta đã nói là phải đính hôn với Nam Cảnh Hành. Bả Nam trước giờ đều đồng ý, kết quả đến giờ nói thay đổi là thay đổi, xem nhà chúng ta là gì chứ? Chúng ta dễ bị chơi đùa thế sao?” Liên Thắng Lợi cười như không cười nhìn bà, “Bà không cần khích tôi. Đừng nghĩ rằng tôi không biết chuyện của Nam Cảnh Hành và Bách Nghệ, trước giờ chỉ có hai mẹ con bà nhiệt tình thôi. Tuy bà Nam xem như đã đồng ý nhưng Nam Cảnh Hành sẽ nghe lời bà ấy sao?”