Liên Thắng Lợi không thèm nói lý với bà ta, người vợ này đã chiều chuộng con gái đến mức không nói lý giống bà, trong lòng chỉ biết có bản thân. Trước kia bà và bà Nam là bạn thân, lúc đó tính cách của bà không giống như bây giờ. Nhưng không biết là trước kia bà giả vờ giỏi hay thật sự bây giờ đã thay đổi, dường như càng ngày càng đố kỵ bà Nam.
“Bà có từng suy nghĩ đến việc nếu động đến Nam Cảnh Hành thì người nó muốn đối phó không chỉ có Bách Nghề mà còn có cả nhà ta! Tôi bảo bà đi xin lỗi, không phải bảo bà đi tìm phiền phức.”
Bà Liên kinh ngạc, “Không... không phải chứ! Nó... nó có thể động đến nhà chúng ta?”
Liên Thắng Lợi mệt mỏi mỉm cười, quả nhiên không thể để bà hiểu được.
“Lúc đầu chúng ta ủng hộ Bách Nghề đến nhà họ Nam thúc đẩy chuyện liên hôn của hai nhà, là vì như vậy sẽ có lợi cho nhà chúng ta. Nam Cảnh Hành tại sao lại dám gài bẫy Bích Nghệ? Là vì nó cơ bản không sợ nhà chúng ta. Nam Cảnh Hành là người thông minh, biết được chừng mực của mình ở đâu, sẽ không vì một cô gái mà chuyện gì cũng không quan tâm.”
“Nếu đã dám ra tay với Bích Nghệ tức là đã có sự chuẩn bị cho tất cả mọi chuyện. Nếu nhà chúng ta không biết tự lượng sức, thật sự chống đối với nó, nó sẽ thật sự ra tay”
Bà Liên cũng biết là không thể nhưng trong lòng vẫn còn ôm chút hi vọng, nói không chừng Nam Cảnh Hành chỉ muốn giáo huấn một chút mà thôi.
“Nếu bà không tin thì bà cứ gọi điện thoại đi, đến lúc đó trong nhà xảy ra chuyện thì bà đừng có khóc!”
Bà Liên đành phải ngoan ngoãn, “Tôi không nói là được chứ gì, ông muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm nấy”
“Tôi muốn bà dẫn Bách Nghê đích thân đi xin lỗi Nam Cảnh Hành. Nam Cảnh Hành có yêu cầu gì thì hai người đều đồng ý, không được giở trò nữa!” Liên Thắng Lợi ra lệnh.
Liên Bách Nghệ chau mày, nói: “Ba, ba nói thế thì sai rồi! Sao có thể đồng ý với mọi yêu cầu? Nếu Nam Cảnh Hành yêu cầu quá đáng thì sao?”
“Yêu cầu thế nào thì con cảm thấy là quá đáng, con nói xem?”
“Ví dụ như muốn nhà ta bồi thường tổn thất trong chuyện làm ăn gì đó...” Liên Thắng Lợi mỉm cười, “Con cũng có chút thông minh, nhưng đáng tiếc lại dùng không đúng chỗ, đúng lúc”
Liên Bách Nghê không vui cúi mặt xuống, “Ba, ý ba là sao?”
“Con nghĩ rằng Nam Cảnh Hành không biết chừng mực như con? Nếu nó ngốc như vậy, Nam Ngô Trạch sao có thể yên tâm giao công ty lại cho nó.”