“Ngoài gia thế tốt thì con chẳng có gì cả. Mà gia thế này đều là ba cho con, bản thân con đã trả giá gì rồi?”
“Tính cách con xấc láo, giống như đối với Trình Dĩ An lúc nãy, một khi không hài lòng thì hét đánh hét giết, nhưng lại chẳng có năng lực thực hiện việc đó. Bản thân lại chẳng thông minh, không biết tiến lùi, nếu không thì cũng không đến trường đại học K mà đã đến trường B”
“Đừng nói nữa!” Liên Bách Nghề bịt tai lại không muốn nghe. Cô ta không hề tệ như Liên Thắng Lợi đã nói.
“Đó là sự thật, con không chấp nhận được sao? Con tự hỏi mình xem, nếu đem điều kiện sống của con và Trình Di An đổi lại cho nhau, con có thể làm giống như cô ta không?”
Liên Bách Nghề mím môi không phục, nhưng trong lòng cũng biết cô ta làm không được.
Bà Liên cũng nghe không lọt tai nữa, “Ông đừng nói con gái như vậy.” “Không nói nó như vậy lẽ nào còn chiều hư nó?” Liên Thắng Lợi không vui chỉ vào Liên Bách Nghệ, “Vi bà cứ chiều chuộng nó nên nó mới thành dáng vẻ như bây giờ. Con không đi xin lỗi Nam Cảnh Hành và Trình Dĩ An đúng không? Con thế này, ba cũng không yên tâm để con đi, đến lúc đó nói chuyện không đàng hoàng, không thể khiến Nam Cảnh Hành nguôi giận, ngược lại còn phải đem cả nhà ta ra bồi thường”
Bà Liên tuy cưng chiều Liên Bách Nghê nhưng trong lòng cũng hiểu rõ tính cách và năng lực của cô ta đến đầu.
Nghe Liên Thắng Lợi nói như vậy, bà cũng không phản bác, thật ra trong lòng đang tán thành.
Liên Thắng Lợi nói với Liên Bách Nghề: “Sắp tới con đừng đi ra ngoài, cứ yên phận ở trong nhà, phía trường học ba sẽ xin phép cho con nghỉ”
Liên Bách Nghệ không dám tin, “Ba muốn nhốt con?”
“Phải đấy, xảy ra chuyện như vậy, con còn muốn ra ngoài hay sao? Ba nhốt con là muốn bảo vệ cho con, con phải ngoan ngoãn ở trong nhà, nghiêm túc suy ngẫm lại.”
Liên Thắng Lợi nói với bà Liên: “Bà trông chừng nó cẩn thận cho tôi, bất luận nó nói gì cũng không cho nó ra ngoài, nếu không sau này nó không cần trở về nhà nữa! Thường ngày không giúp được gì cho tôi, nếu còn gây trở ngại cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ!”
Bà Liên đành phải đồng ý.
Thấy Liên Thắng Lợi tức giận như vậy, Liên Bách Nghệ cũng không dám cãi lại.
Sáng ngày hôm sau, Liến Thắng Lợi đích thân đến Nam m. Rất may Nam Cảnh Hành cũng không có ý muốn làm khó ông, không để ông đứng đợi bên ngoài phòng làm việc.
“Giám đốc Liên” Nam Cảnh Hành thấy Liên Thắng Lợi đi vào, liền chào hỏi ông.
Liên Thắng Lợi mỉm cười, Nam Cảnh Hành chưa từng gọi ông là bác trai, trước giờ vẫn dùng từ giám đốc Liên để xác định mối quan hệ của hai người.
“Xin lỗi, không hẹn trước mà đến, làm phiền cậu rồi” Liên Thắng Lợi nói.