Giang Hướng Tuyết chậm rãi lắc đầu than thở, nhưng khoé môi vẫn đang cười.
“Điều này đối với cô có lợi ích gì?” Cố Niệm nhìn chằm chằm cô ta, Giang Hướng Tuyết đây là điên rồi sao?
“Cô cũng biết, Sở gia giấu diếm chuyện này. Cô lại cứ đem chuyện này ra để uy hiếp bọn họ. Cho dù cô cuối cùng gả vào Sở gia, cô không sợ đến lúc đó bọn họ trả thù cô sao?” Cố Niệm hỏi ngược lại.
Theo cô thấy, Hướng Dư Lan và Sở Gia Hoành đều không phải là người khoan hồng độ lượng gì, bị uy hiếp còn có thể bấm bụng chịu đựng.
“Theo tôi biết, Giang gia chỉ có mình cô là con gái độc nhất. Cha mẹ của Sở Chiêu Dương vừa ý cô cũng là vì điểm này. Tương lai tất cả Giang gia đều do cô thừa kế, cũng để cho cô đem vào Sở gia. Cho dù cô nghĩ đủ cách không đưa tài sản của Giang gia cho Sở gia, nhưng đến lúc cô trơ trọi một mình, cô xác định mình là đối thủ của Sở gia sao?”
Thấy biểu tình của Giang Hướng Tuyết cứng đờ, Cố Niệm nói: “Sở Chiêu Dương không thích cô, sẽ không đối tốt với cô. Cô uy hiếp ba mẹ anh ấy, xảy ra chuyện gì ba mẹ anh ấy cũng sẽ không giúp cô. Cô gả vào đó, một chút lợi ích cũng không có được. Giang Hướng Tuyết, cô còn mưu đồ gì nữa?”
“Tôi hại người không lợi mình, tôi vui.” Giang Hướng Tuyết cười có chút điên cuồng, “Tôi không nhìn nổi anh ta quấn lấy cô như thế, trừ cô ra, ai cũng không coi ra gì. Tôi chính là không nhìn nổi cô được sống tử tế!”
“Một cảnh sát nhỏ bé như cô, dựa vào cái gì so với tôi, dựa vào cái gì cạnh tranh với tôi? Lại còn vượt qua tôi.” Giang Hướng Tuyết càng nói, trên mặt càng điên cuồng, “Cô nói xem, cô có điểm nào có thể hơn tôi? Mọi thứ tôi đều ưu tú hơn cô, không có ai có thể vượt qua tôi! Sở Chiêu Dương thích cô không thích tôi, là anh ta bị mù! Nếu đã như vậy, tôi sẽ sửa chữa lại. Chỉ cần có tôi ở đây, các người đừng hòng ở bên nhau. Tôi sẽ khiến đôi mắt mù của anh ta trả giá thật lớn!”
Cố Niệm khiếp sợ nhìn Giang Hướng Tuyết, không thể tưởng tượng nổi lắc đầu: “Cô điên rồi, chỉ vì chút chuyện này mà cô phải làm thế ư? Tình nguyện để bản thân chịu thiệt, cũng phải khiến người khác bất hạnh. Giang Hướng Tuyết, tâm lí cô có vấn đề rồi.”
Giang Hướng Tuyết không thèm để ý cười: “Thích nói gì thì nói, dù sao tôi chính là muốn để cho cô biết, so với tôi, cô vĩnh viễn là một tên thua cuộc.”
Giang Hướng Tuyết đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Cố Niệm: “Cố Niệm, tôi nói cho cô biết, tôi và Sở Chiêu Dương đính hôn, sau này anh ta chính là người đàn ông của tôi, cô cách xa người đàn ông của tôi chút, đừng có dây dưa với anh ta nữa. Nếu không video này sẽ để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy.”
Cố Niệm tức giận đôi môi phát run, cô đứng lên, không nói câu nào đi ra ngoài.
Giang Hướng Tuyết đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Cố Niệm: “Cố Niệm, tôi nói cho cô biết, tôi và Sở Chiêu Dương đính hôn, sau này anh ta chính là người đàn ông của tôi, cô cách xa người đàn ông của tôi chút, đừng có dây dưa với anh ta nữa. Nếu không video này sẽ để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy.”
Cố Niệm tức giận đôi môi phát run, cô đứng lên, không nói câu nào đi ra ngoài.
Câu nói “Sau này anh ta chính là người đàn ông của tôi, cô cách xa người đàn ông của tôi chút” vừa rồi của Giang Hướng Tuyết khiến cho trái tim Cố Niệm đau như bị dùi đâm.
Ra khỏi quán cà phê, Cố Niệm lại bước nhanh rời xa nơi này chút, lúc này mới thất tha thất thểu đi chậm lại, giơ tay lên che ngực.
Trong lòng cô biết, Sở Chiêu Dương sẽ không làm gì có lỗi với cô. Tính cách anh như vậy, há lại là người thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ?
Nếu như muốn ở bên Giang Hướng Tuyết, anh đã sớm ở bên cô ta ngay từ đầu, cần gì phải chờ tới bây giờ?
Nhưng cô lại không ngăn được sự khó chịu trong lòng, chỉ cần vừa nghĩ tới, dù là một chút khả năng, Sở Chiêu Dương sẽ trở thành người khác, trái tim cô liền đau như cắt.
Cuối cùng, Cố Niệm đau lòng đến ngay cả sức đi bộ cũng không có, dứt khoát dừng lại, vịn tường, lưng khẽ cúi xuống.
Trong tay Giang Hướng Tuyết nắm quá khứ của Sở Chiêu Dương, cho dù cô muốn làm gì cũng không có cách nào.
Giang Hướng Tuyết không quan tâm, nhưng cô quan tâm.
Cô không muốn lại để cho Sở Chiêu Dương bị tổn thương, một người đàn ông kiêu ngạo như vậy thì phải luôn kiêu ngạo đến cùng.
Cô không muốn anh lại khép mình, không muốn anh bị người khác cười nhạo, không muốn anh trở thành chủ đề tán gẫu trà dư tửu hậu của người khác, không muốn anh bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, không muốn việc riêng của anh bị lộ ra dưới ánh mặt trời, mặc cho người ta kéo vết sẹo của anh ra.
Cố Niệm chớp chớp mắt, nước mắt nóng bỏng lăn ra.
Cô nghẹn ngào hít thở sâu, lần nữa đứng thẳng lên đi về phía trước.
Mà xa xa sau lưng cô, ở cửa quán cà phê SeeU, Giang Hướng Tuyết đang nhìn bóng lưng cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười điên cuồng lại ác nghiệt.
Cô ta gọi điện thoại: “Đi theo Cố Niệm, xem cô ta muốn đi đâu.”
***
Cố Niệm vô ý thức đi một đoạn đường, mới phản ứng được mình nên đón xe trở về Lan Viên.
Vì vậy, cô lại đến ven đường đợi một lúc, vẫy một chiếc taxi.
Trở lại Lan Viên, Cố Niệm ngây ra ở cửa.
Cô không thay giàymà cẩn thận quan sát xung quanh cửa.
Cô suy nghĩ, lỡ như... sau này cô không còn cơ hội tới đây nữa.
“Cố Niệm, cô làm sao thế?” Thím Dư nghe tiếng cửa mở liền đi tới, chỉ thấy Cố Niệm đang đứng ngẩn ra ở cửa.
Bộ dạng kia, giống như... giống như sau này cũng sẽ không tới nữa vậy.
Thím Dư thấy sợ trong lòng, Cố Niệm hoàn hồn lại, lắc đầu: “Không có gì.”
Cô nhấc chân định đi vào lại thấy thím Dư muốn nói gì đó lại thôi, cúi đầu nhìn một cái phát hiện mình vẫn chưa đổi giày liền thay giầy ra, đi dép lê vào.
Cô lại lần nữa nhìn vòng quanh phòng khách, ngay cả xó xỉnh trên trần nhà, phù điêu trên đỉnh, mỗi góc cạnh của đèn thủy tinh đều không bỏ qua.
Cô muốn đem những thứ này đều khắc ghi trong lòng. Sau này không tới được nữa, cô còn có cái mà hồi tưởng.
Thím Dư càng cảm thấy không đúng, lo lắng hỏi: “Cố Niệm, cô làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Cố Niệm ngẩn ra, cả người có chút hoảng hốt.
“Không có.” Cố Niệm lắc lắc đầu, “Tôi về phòng nghỉ một lát trước.”
Sau đó, cô liền mất hồn mất vía đi về phòng của Sở Chiêu Dương.
Sau đó, cô liền mất hồn mất vía đi về phòng của Sở Chiêu Dương.
Trước kia, cô cảm thấy phòng của Sở Chiêu Dương không có hơi người, ngay cả một chút đồ trang trí dư thừa cũng không có, giống như là phòng mẫu mở ra để thu phí tham quan.
Nhưng bây giờ, ngay cả cái phòng vắng lặng này, cô cũng nhìn không đủ.
Cẩn thận sờ mỗi hoa văn trên tủ quần áo, kéo cửa tủ ra, bên trong treo áo sơ mi và âu phục của Sở Chiêu Dương, còn có áo gió và áo khoác mặc vào mùa này.
Cô cầm một vạt áo sơ mi màu xanh nhạt trong đó lên, cúi đầu, dán áo sơ mi vào chóp mũi, cẩn thận ngửi.
Trừ mùi thơm mát mẻ sau khi giặt, cô còn có thể ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt, là mùi của anh.
Một lúc lâu, Cố Niệm mới buông ra, đóng tủ quần áo lại, cẩn thận nằm lên giường của Sở Chiêu Dương, lôi chăn vào cằm, đến khi nửa bên mặt gần như vùi vào trong chăn, chóp mũi chống lên chăn, ngửi được mùi của Sở Chiêu Dương.
Cô ngửi mãi ngửi mãi, hơi thở dần dần không yên, hô hấp càng ngày càng run rẩy. Nước mắt bất tri bất giác chảy ra, tất cả đều ngấm vào trong chăn.
Một mình cô trốn trong chăn, không nhịn được im lặng khóc, càng ngày càng run rẩy.
Cho đến sáu giờ, thím Dư ở ngoài cửa gõ mấy cái, nói: “Cố Niệm, cô đã ngủ chưa? Dậy ăn cơm tối thôi.”
Cố Niệm buồn bực đáp một tiếng, đứng dậy thấy ngoài cửa sổ đã tối rồi.
Cô đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, hốc mắt còn đỏ nhạt.
Cô suy nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại gọi điện về nhà: “Mẹ, con... hôm nay tăng ca, buổi tối không về.”
Sau khi nói mấy câu với Mục Lam Thục, cô ngắt điện thoại mở cửa thì thấy thím Dư đang đứng ở cửa, muốn nói lại thôi nhìn cô, giống như đang giấu diếm cái gì.
“Thím Dư, sao thế?” Cố Niệm hoài nghi hỏi.
“Không có.” Thím Dư vội vàng lắc đầu, “Không sao, mau đi ra ăn cơm đi.”
Cố Niệm cúi đầu, thấy trong tay thím Dư còn cầm điện thoại di động.
Trong đầu Cố Niệm lập tức xẹt qua một suy nghĩ: “Thím Dư, là trên mạng có tin mới gì sao?”
Thím Dư hoảng hốt, lập tức lắc đầu: “Không có! Không có gì cả, mau tới dùng cơm đi, nào.”
“Thím Dư, thím quên tôi làm gì sao?” Cố Niệm vô lực kéo môi dưới, lộ ra nụ cười như khóc, cúi đầu lấy điện thoại lên mạng.
Thím Dư thấy không giấu nổi nữa, liền nói: “Cố Niệm, nhất định là có hiểu lầm gì, cô nhất định phải tin tưởng cậu chủ. Tôi làm trong nhà này đã lâu, từ khi tôi tới đây, cậu chủ luôn một thân một mình, bình thường trừ cô Sở thường xuyên tới, Sở phu nhân thỉnh thoảng cũng tới, còn lại cũng không có người phụ nữ nào khác đến nữa. Cậu ấy tuyệt đối không phải người tùy tiện, đã nhiều năm như vậy rồi, tôi chỉ thấy cậu ấy động tâm với cô.”
“Tôi biết, tôi tin anh ấy.” Cố Niệm nghe thím Dư nói như vậy, càng thêm xác định.
Vì vậy, cô trực tiếp tìm từ then chốt “Sở Chiêu Dương đính hôn.”
Rất nhanh liền nhìn thấy tin tức, truyền thông đưa tin, thứ bảy tuần sau, Sở Chiêu Dương và Giang Hướng Tuyết sẽ cử hành nghi thức đính hôn ở khách sạn Thịnh Duyệt, hơn nữa sẽ phát thiệp mời cho truyền thông.
Truyền thông có thiệp mời là có thể vào tham gia.
Cố Niệm hít sâu một hơi, tắt tin tức đi: “Thím Dư, chúng ta ăn cơm đi.”
Thím Dư cũng không dám hỏi câu gì, bà sợ Cố Niệm là giả bộ bình tĩnh, giờ mà hỏi Cố Niệm sẽ không nhịn được mà buồn.
Thím Dư vào bếp bưng thức ăn, Cố Niệm muốn giúp nhưng nói thế nào thím Dư cũng không cho, kêu cô ngồi yên ở đó.