Cô vội đẩy anh ra, bị anh hôn đến không thở được, nói cũng không nên lời.
Nam Cảnh Hành cuối cùng cũng chịu buông tay rồi kéo cô lên.
“Đừng quên ngày mai là thứ sáu, cùng anh về nhà đón Trung thu” Nam Cảnh Hành nói.
Trình Dĩ An gật đầu, nhiều năm như vậy, có thể cùng người khác đón Trung thu, cô rất căng thẳng, cũng rất trông mong.
“Đừng căng thẳng, người nhà anh cũng là người nhà em”
Trình Dĩ An ngoan ngoãn gật đầu, Nam Cảnh Hành kéo cô trở lại trong lòng, hôn vài cái rồi mới cho cô trở về phòng làm việc.
Buổi chiều, Trình Dĩ An lại nhận được điện thoại của bà Nam, nhắc nhở cô phải cùng Nam Cảnh Hành trở về đón Trung thu.
Trước Trung thu thứ sáu một ngày, Trình Dĩ An nói với Nam Cảnh Hành: “Có thể cho em mượn nhà bếp của anh được không?”
“Em cứ thoải mái dùng là được.” Nam Cảnh Hành mỉm cười nói, “Khách sáo với anh như vậy, anh hơi buồn đấy.”
Trình Dĩ An mím môi mỉm cười, ngón tay nhỏ móc vào ngón tay anh.