Nam Cảnh Hành nắm chặt lấy tay cô, chọc chọc ngón tay tinh nghịch của cô.
Hai người lên xe, Nam Cảnh Hành liền hỏi: “Em định làm gì trong nhà bếp?”
“Làm bánh Trung thu được không? Lúc đến nhà anh, em cũng không biết nên mang quà gì cho phù hợp, bác trai bác gái đều biết tình hình của em, nếu em mua thứ gì đó đắt quá, em nghĩ hai người có lẽ sẽ không vui. Em chỉ có tài nấu ăn là không tệ. Lúc trước khi còn học phổ thông, em sống trong trường, Trung thu cũng không về nhà. Giáo viên dạy toán của trường em thường
mang bánh Trung thu tự làm ở nhà đến cho những học sinh không trở về đón trung thu cùng gia đình. Có một lần cô ấy bảo bọn em đến nhà cô ấy chơi rồi cùng làm bánh Trung thu. Tuy chỉ là bánh trung thu truyền thống nhưng khi ăn vào lại có cảm giác ngon rất khác biệt, hơn nữa lại không giống bánh trung thu mua bên ngoài.”
Nam Cảnh Hành bật cười, “Vậy tối nay em làm bánh ngũ vị?”
“Bánh ngũ vị, bánh đậu, mỗi loại vài cái” Trình Dĩ An nói, “Em biết nhà anh nhất định có rất nhiều loại bánh, nhưng bánh truyền thống có lẽ không ai tặng, em làm một chút để mọi người cùng ăn”
Nam Cảnh Hành gật đầu, “Đây là cách nghĩ rất hay”
“Dù sao hôm nay cũng dùng nhà bếp của anh, chi bằng về nhà ăn đi?” Trình Dĩ An có chút ngại ngùng mỉm cười, “Em nấu cho anh ăn.”
Nam Cảnh Hành mỉm cười, đặc biệt vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Trình Dĩ An đích thân nấu cho anh ăn.
Nguyên liệu nấu ăn trong nhà thứ gì cũng có, chỉ thiếu mỗi nguyên liệu làm nhân bánh trung thu nên hai người tiện đường ghé vào siêu thị mua đầy đủ.
Trên đường, Nam Cảnh Hành gọi điện thoại về nhà bảo thím Dương không cần chuẩn bị bữa tối, thím Dương liền linh động trở về nhà mình.
Vì thế, không đợi Nam Cảnh Hành dẫn Trình Dĩ An vào cửa, trong nhà đã chẳng có ai.
Trình Dĩ An: “...”
Thím Dương đầu?
Sao lại có kiểu cảm giác, tự mình chủ động chui vào hang sói.
Nam Cảnh Hành cũng cười gượng, anh không muốn mượn buổi tối này để làm gì Trình Dĩ An, nhưng Thím Dương cũng...
“Thím Dương rất chu đáo” Nam Cảnh Hành mỉm cười nói.
Trình Dĩ An: “...”.
Chu... chu đáo cái gì?
Nam Cảnh Hành đích thân tìm một đôi dép lê từ trong tủ giày ra, sau khi thay xong thì mang đồ đạc đã mua vào trong nhà bếp. Lúc đi ra, Trình Dĩ An cũng đã thay xong dép lê.