Nam Cảnh Hành mím môi thở dài một tiếng, ngước đầu nhìn trần nhà, sau đó lại cúi đầu nhìn máy rang bắp, sau cùng nhìn Trình Dĩ An, “Dù sao thì có em là được rồi.”
Trong máy rang, bắp bắt đầu nổ thành tiếng “lốp bốp lộp bộp” giống như pháo hoa trong lòng Trình Dĩ An lúc này.
“Lẽ nào em nghĩ rằng trong lòng anh chẳng có chút suy nghĩ gì?” Nam Cảnh Hành kéo cô qua, nhấc ngón tay cô lên, chọc chọc từng cái.
“Khi chưa ở bên cạnh em, anh chưa từng nghĩ sẽ yêu đương. Lúc yêu em, anh chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay. Chúng ta sớm
muộn gì cũng kết hôn. Chúng ta vừa mới ở bên nhau, anh biết với em việc kết hôn có lẽ là hơi nhanh, nhưng đối với anh thì thời gian sớm hay muộn không phải là vấn đề. Dù ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn anh cũng không cảm thấy quá nhanh, vì anh đã thừa nhận rồi. Vì thế, em không cần cảm thấy lạ khi anh nói những lời đó”
Nam Cảnh Hành kéo cô vào lòng, ôm lấy eo cô, “Anh nói rất thật lòng, em đã nhớ chưa?” Ánh mắt Nam Cảnh Hành sáng rực nhìn chằm chằm vào cổ, không cho phép cô trốn tránh.
“Em nhớ rối” Trình Dĩ An cũng không miễn cưỡng mà chân thành trả lời, “Em đã ghi nhớ trong lòng rồi, sau này sẽ không nghi ngờ gì nữa”
Nam Cảnh Hành bật cười, lại xoa xoa tóc cô, “Ngoan lắm!”
Nghe tiếng bắp nổ trong máy đã không còn vang lên, anh liền nói: “Có phải đã xong rồi không?” “Để em xem” Trình Dĩ An nói, định đi mở ra xem.
“Em đừng động vào, cẩn thận bỏng đấy.” Nam Cảnh Hành cản cô lại, tự đi rút dây điện ra, mở ra xem, từng hạt bắp li ti bên trong đã nổ tung thành bắp rang xom xốp, còn có mùi thơm của bơ. Anh lấy một cái bát thủy tinh thật to ra, đổ bắp rang vào trong.