Lúc này Nam Cảnh Hành mới hài lòng. Bạn gái của anh phải ngủ trên giường anh mới đúng.
Nam Cảnh Hành nhẹ nhàng nằm lên giường, kéo Trình Dĩ An vào lòng, ôm trọn cổ trong lòng.
Trình Dĩ An sáng sớm nằm mơ, mơ thấy mình bị một sợi dây xích buộc chặt vào một cây cột, không thể cử động được. Vừa cử động, cánh tay, lồng ngực, eo, chân đều cảm thấy đau nhói khiến cô khó chịu không thở được, vô cùng ngột ngạt, giật mình tỉnh dậy, thấy trước ngực mình có một cánh tay vắt ngang qua, siết chặt lấy. Còn một cái chân dài thì đang vòng qua eo cô, khóa chặt cô lại.
Phản ứng đầu tiên của cô là giật mình, ký túc xá của cổ sao lại có đàn ông
Đây không phải là ký túc xá của cô, giường không lớn như vậy, hơn nữa cũng không phải giường tầng.
Hồi sau, đầu óc hỗn loạn từ từ hoạt động trở lại, nhớ đến chuyện tối qua cô và Nam Cảnh Hành về nhà ngủ.
Trình Dĩ An bức bách đến không thở được, cô hít thở khó khăn, hai tay nắm lấy cánh tay anh, Nam Cảnh Hành liên tỉnh dậy. Vì Trình Dĩ An nằm xoay lưng vào anh, anh liền hôn lên tại có một cái.
“Sao anh lại...”
Nam Cảnh Hành cười nhẹ, kéo người cô xoay qua rồi hôn lên môi cô.
“Anh sợ sẽ dọa em sợ, không muốn vội vàng, nhưng cũng phải ôm em ngủ mới được”
Trình Dĩ An phiền não nhìn anh, cô cảm thấy bản thân mình đã bị lừa.
“Cứ ôm em thế này mà thức dậy, vừa mở mắt thì có thể hôn em, rất hay” Cô đẩy đẩy Nam Cảnh Hành, “Có phải nên dậy rồi không? Hôm nay còn phải đi làm đấy”
Anh thở dài một tiếng, “Dĩ An, dọn qua sống cùng anh có được không?”
Còn chưa đợi cổ trả lời, Nam Cảnh Hành tiếp tục khuyên, “Em xem, người trong công ty bấy giờ ai cũng biết chúng ta yêu nhau, không cần phải giấu nữa. Em dọn đến sống, sáng sớm anh đưa em đi làm, tối đón em cũng trở về, vô cùng thuận tiện. Nếu em không muốn quá nhanh, anh hứa với em, anh chỉ ôm em ngủ, không làm gì khác.”
“Vâng” Trình Dĩ An gật đầu đồng ý.
Đáng tiếc Nam Cảnh Hành không nghe thấy, anh tiếp tục khuyên, “Nếu còn không được, anh có thể lùi một bước, đến ở chỗ của em...”