Nam Cảnh Hành sầm mặt, sao mẹ anh lại ngáng chân anh thể chứ?
Bà Nam thấy sắc mặt của Nam Cảnh Hành không tốt, còn tường là anh không bằng lòng. Nhân lúc Trình Di An không để ý, bà kéo anh sang một bên, “Con sao thế? Không muốn Dĩ An ở lại đấy à? Ăn tết Trung thu, con định để người ta một mình ở kí túc xá à? Thằng nhóc này sao con lại không hiểu chuyện thế chứ!”
Nam Cảnh Hành bất đắc dĩ nói, “Sáng nay con vừa mới thuyết phục cô ấy chuyển đến sống cùng con. Tối nay con còn muốn có thể ôm cô ấy ngủ nữa. Mẹ giữ cô ấy lại thì con phải làm sao?”
Bà Nam: “.”
Thằng nhóc thối tha này, thì ra đã có chủ ý này!
Bà Nam cũng muốn nhanh được bế cháu cho nên không hề cảm thấy như vậy có gì không tốt.
“Vậy con cũng ở lại là được”
Thấy Nam Cảnh Hành vẫn nhìn mình, bà xua tay, “Được rồi, được rồi. Nếu như con đến phòng Dĩ An, mẹ sẽ xem như không
biết.”
Bấy giờ sắc mặt Nam Cảnh Hành mới tốt lên.
Bà Nam giận quá hóa cười, “Trước đây mẹ không nhìn ra con lại như vậy đấy nhé”
Nam Cảnh Hành ngồi xuống bên cạnh Trình Dĩ An, “Tối nay ở lại đây đi, dù sao đây cũng là nhà chồng của em, không cần khách sáo”
Trình Dĩ An: “..”
Trước mặt trưởng bối, anh nói gì vậy chứ? Ngộ nhỡ ba mẹ anh không vui thì phải làm sao?
Ai ngờ bà Nam lại cười híp mắt tỏ ra tán thành, “Đúng thế, đúng thế! Dĩ An, cháu cứ yên tâm ở lại đây đi. Nếu như không thích sống ở chỗ Cảnh Hành thì đến đây. Nếu như nó ức hiếp cháu hay làm cháu tức giận, cháu cũng có thể đến đây. Đứa con trai này của bác EQ hơi thấp, thường nói những lời khiến người khác không vui, bác biết hết mà”
Trình Dĩ An không nhịn được nhìn Nam Cảnh Hành, rốt cuộc anh đã nói gì với mẹ anh vậy? Sao ngay cả chuyện cố sống cùng anh mà bà cũng biết? Liệu bà có nghĩ rằng cô không biết tự trọng không?
Buổi tối, Trình Dĩ An lấy đồ dùng rửa mặt mới ở chỗ thím Quan. Thím Quan đưa cho cô một bộ mỹ phẩm dưỡng da, Trình Di An liếc nhìn không giống với loại bà Nam thường dùng, tất cả đều là loại hợp với lứa tuổi của cô.
Thím Quan mỉm cười giải thích: “Bà chủ đã muốn cô đến đây sống từ lâu, nói chắc chắn sẽ có cơ hội giữ cổ ở lại đây cho nên đã mua sẵn một bộ mỹ phẩm dưỡng da phù hợp với độ tuổi của cô”
Trình Dĩ An nhận lấy, không giấu nổi cảm động, “Bác gái thật tốt”
Thím Quan mỉm cười, “Sau này gọi là mẹ thì càng tốt hơn.”
Trình Dĩ An đỏ mặt không nói lên lời.
Cô quay về phòng, chui vào nhà tắm rửa mặt. Đến khi cô đi ra thì Nam Cảnh Hành đã ngồi trên giường cổ.
“Sao anh lại đến đây hả?” Trình Dĩ An căng thẳng nói.
“Sao anh lại không thể đến chứ?” Nam Cảnh Hành nhướng mày, “Tối nay anh ngủ ở đây”
Trình Dĩ An lầm bầm, “Anh cũng đâu phải không có phòng ngủ của riêng mình”