“Nếu không có anh thì sao?” Sở Chiêu Dương lại hỏi, “Nếu anh chưa xuất hiện thì sao?”
Cố Niệm ngẩn người.
Nếu không gặp Sở Chiêu Dương, nếu Ngôn Luật chưa chết.
Có lẽ, cô đã ở bên Ngôn Luật.
“Nhưng chẳng phải là em đã có anh rồi sao?” Cố Niệm nói, “Anh đã xuất hiện đây rồi. Anh đã trở thành bạn trai của em, là em đã đúng lúc gặp được anh. Vậy cho nên không có nếu như gì hết.”
“Cho nên, cho dù anh ấy thực sự xuất hiện nữa, cũng không có nếu như gì cả. Đối với em, anh ấy từ lâu chỉ là một người bạn. Em không có cảm giác rung động với anh ấy.” Cố Niệm đỏ mặt, “Sở Chiêu Dương, loại cảm giác rung động đó, em chỉ có với anh.”
“Em rất vui vì đã được gặp anh. Được anh ôm, được anh hôn, em thấy trái tim mình đập rất nhanh.” Cố Niệm đặt tay lên ngực, “Cho dù chỉ đối mặt với anh như vậy, em cũng thấy tim mình đập nhanh rồi. Em sẽ chú ý hơn đến suy nghĩ của anh, chú ý cách nhìn của anh đối với em. Khi đối mặt với anh, em luôn có cảm giác lo được lo mất.”
“Trước đây tuy không thực sự ở bên cạnh Ngôn Luật nhưng khi đi ra ngoài cùng anh ấy, em không băn khoăn xem mình ăn mặc trang điểm đã đẹp chưa, không nghĩ xem phải mặc đồ gì thì thích hợp. Em cũng không muốn dịu dàng hơn một chút, thục nữ hơn một chút. Em cũng không lo lắng anh ấy có ghét bỏ vì em quá hung dữ, quá đàn ông hay không.”
Cố Niệm ngoan ngoãn nhìn anh: “Nhưng đối với anh, em đều có những suy nghĩ đó. Em chỉ sợ có chỗ nào không tốt, anh sẽ không thích. Sợ chúng ta ở bên nhau lâu ngày rồi, anh phát hiện ra hình như em không giống như trong tưởng tượng của anh, anh sẽ thất vọng về em, phát hiện thực ra anh không hề thích em.”
“Đối với anh, em rất lo lắng, rất coi trọng, rất để ý.” Cố Niệm mím môi, “Em chưa thực sự yêu bao giờ, nhưng em từng xem phim truyền hình, phim điện ảnh, khi học đại học, em còn đọc cả tiểu thuyết ngôn tình nữa. Thứ cảm giác này giống y hệt như trên đó vậy.”
Sở Chiêu Dương cắn răng nhìn cô, cứ luôn cảm thấy bộ dạng này của cô không khác gì người vô tâm. Sau khi khiến anh tức giận không thôi lại nói với anh những lời ấy, khiến anh giận mà không thể phát tiết được ra ngoài. Cô không sợ anh bị nội thương luôn sao?
Là cô ấy cố ý đúng không!
Chọc giận anh xong rồi lại nói mấy lời dễ nghe để dỗ dành anh.
Sở Chiêu Dương sầm mặt hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Anh thực sự rất muốn đánh em một trận.”
Cố Niệm phồng má, kinh ngạc nhìn anh chằm chằm.
Một lúc sau, cô thở dài như cam chịu, nói: “Thôi được.”
Nói xong, lấy chiếc gối ở đầu giường ôm vào trong lòng, quay lưng lại, nhấc mông lên, quay đầu nói: “Anh đánh đi.”
Nghĩ một chút lại nói: “Nhẹ... nhẹ thôi đó!”
A
Nghĩ một chút lại nói: “Nhẹ... nhẹ thôi đó!”
Để anh hết giận, cô thực sự đã liều mạng rồi, dẹp hết sự hổ thẹn sang một bên rồi. Nói xong liền cắn một góc gối, đáng thương nhìn anh.
Sở Chiêu Dương: “...”
Có phải cả cuộc đời này anh sẽ phải nằm trong tay cô gái ngốc này, không thể thoát được đúng không?
Anh cắn răng, tức giận hầm hừ giơ tay đánh một cái xuống mông cô, không nhẹ cũng không nặng. Nhưng âm thanh rất vang dội.
Mắt Cố Niệm ướt nhẹp nhìn anh, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Cứ diễn tiếp đi!
Sở Chiêu Dương liếc nhìn cô, đứng dậy bắt đầu cởi thắt lưng.
Cố Niệm sợ hãi, nhanh chóng xoay người dậy, ôm gối cắn răng, hỏi: “Anh... Anh cởi thắt lưng làm gì?”
“Quật em.” Sở Chiêu Dương khẽ nhếch cằm, ngón tay thon dài đặt trên nút cởi thắt lưng.
“Tạch” một tiếng, thắt lưng da đã được cởi ra.
“Không... không cần đâu!” Cố Niệm đứng dậy ôm chân Sở Chiêu Dương, “Sở Chiêu Dương, em bị thương đó, đầu còn thấy choáng đây này.”
Cố Niệm giả bộ lấy tay xoa xoa hai bên huyệt thái dương, “Bây giờ không phải lúc.”
Khóe miệng Sở Chiêu Dương co giật, thật là hết cách với cô.
Cố Niệm buông anh ra, dịch về đằng sau: “Có phải bây giờ trông em rất xấu xí không? Đầu bị băng lại, má sưng vù, khóe miệng cũng rách.”
“Không có.” Sở Chiêu Dương nói, lại ngồi xuống, rồi ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
“Em có hứa sau này sẽ không bao giờ đuổi theo Ngôn Luật nữa, cho dù là anh ta thực sự xuất hiện không?” Sở Chiêu Dương hỏi.
“Vâng, em hứa.” Cố Niệm gật đầu, ôm lấy Sở Chiêu Dương, “Em xin lỗi.”
“Cố Niệm.” Bỗng nhiên Sở Chiêu Dương nói.
Cố Niệm ngẩng đầu nhìn anh, một lát sau anh mới nói tiếp: “Lần này thực sự là anh vô cùng tức giận. Còn tức giận hơn cả lần trước nhiều.”
Lần trước, ít nhất quan hệ giữa hai người còn chưa phải là người yêu. Cố Niệm đuổi theo người đàn ông khác, thực ra anh cũng không có tư cách gì để nói.
Hơn nữa, lần trước Cố Niệm cũng không vì thế mà bị thương. Còn lần này, cô chạy đi đuổi theo người yêu cũ không nói làm gì, còn vì thế mà khiến bản thân bị thương nặng như vậy.
Hai điểm này đủ đế khiến anh vô cùng tức giận rồi.
Cố Niệm ôm chặt ấy anh, bỗng nhiên vòng tay qua cổ anh kéo xuống, rồi hôn anh.
Sở Chiêu Dương bị tập kích trở tay không kịp, sửng sốt một chút mới ôm lấy cô.
“Em xin lỗi.” Cố Niệm nói, đáng thương nhìn anh.
Sở Chiêu Dương thở dài, bất đắc dĩ nói: “Không có lần sau.”
“Ừm.” Cố Niệm nhanh chóng gật đầu.
“...” Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn tay cô đang đặt trên thắt lưng của hắn, “Em làm gì vậy?”
Chủ động như vậy cơ à?
Cố Niệm cười gượng hai cái, rồi cài lại thắt lưng cho anh, rỗi vỗ lên, “Thế này ổn hơn đấy.”
Sở Chiêu Dương: “...”
Cô thực sự cho rằng ở đây anh có thể làm gì được cô sao?
Bị Sở Chiêu Dương nhìn đến chột dạ, Cố Niệm xoa bụng: “Em thấy hơi đói bụng rồi.”
Giằng co nửa ngày, Cố Niệm kiểm tra xong đã là hơn một giờ.
A
Giằng co nửa ngày, Cố Niệm kiểm tra xong đã là hơn một giờ.
“Em muốn ăn gì?” Sở Chiêu Dương hỏi.
Bên cạnh là trung tâm chăm sóc hậu sản của Sở Thiên, nếu đã là sản nghiệp dưới trướng tập đoàn Sở Thiên, lại ở ngay cạnh bệnh viện Sở Thiên thì chắc chắc là nơi vô cùng cao cấp.
Cho dù là nhân viên công tác hay các thiết bị phần cứng đều vô cùng toàn diện và chuyên nghiệp. Tất cả đều là nhân tài đầu ngành, thiết bị đầy đủ toàn diện. Ngoài ra, nổi tiếng nhất là cơm dành cho sản phụ của họ.
Căn cứ vào tình hình khác nhau của mỗi sản phụ sẽ có chuyên gia dinh dưỡng thiết kế bữa cơm cho sản phụ. Mỗi ngày ba bữa ăn, đến hoa quả, thực phẩm chức năng đều được lên kế hoạch chi tiết tường tận. Đồng thời bảo đảm ba bữa cơm trong ngày đều không lặp lại.
Sản phụ trước khi sinh ít nhiều cũng sẽ có một số triệu chứng lớn hoặc nhỏ về sức khỏe.
Có người bị lạnh, có người da xấu, có người suy nhược cơ thể...
Chỉ cần họ ở trong trung tâm chăm sóc hậu sản Sở Thiên đều có thể được tiến hành điều trị cẩn thận tỉ mỉ và chuyên nghiệp tùy thuộc vào tình trạng của họ. Sau khi đi ra, sức khỏe sẽ tốt hẳn lên.
Cơm giành cho sản phụ vừa bảo đảm dinh dưỡng, hương vị lại đạt tiêu chuẩn khách sạn năm sao. Bởi vậy, các nhân vật nổi tiếng khi chuẩn bị sinh con đều xếp hàng đặt trước tại trung tâm chăm sóc hậu sản của Sở Thiên.
Cho dù đã đặt được ngày nhưng còn chưa sinh thì họ thà nộp trước một khoản tiền lớn để giữ phòng. Đến khi sinh con ở bệnh viện Sở Thiên xong thì chuyển thẳng vào trung tâm chăm sóc hậu sản ở bên cạnh.
Vì thế, Sở Chiêu Dương rất yên tâm để Cố Niệm ăn đồ ăn của trung tâm chăm sóc hậu sản Sở Thiên.
Cố Niệm nghĩ ngợi, vừa nãy chỉ mượn cớ để chuyển đề tài, nhưng bây giờ nói một lúc đúng là cô cũng thấy hơi đói.
“Em muốn ăn một bát mì nóng hổi.” Cố Niệm nói, “Mì sợi kéo bằng tay, thêm nước dùng thơm ngon, rắc thêm mấy miếng thịt bò, không cần nhiều, hai ba miếng là được rồi. Lại thêm chút rau thơm để tăng thêm hương vị, một chút tương ớt vào bên trên nữa. Oa, bây giờ trời lạnh, ăn sẽ tuyệt lắm đấy.”
Sở Chiêu Dương nghĩ, bên trung tâm chăm sóc hậu sản chắc làm được món đó nhỉ.
Tuy nhiên món ăn này không thuộc phạm vi cơm dành cho phụ nữ sau sinh..
Sở Chiêu Dương nghĩ vẫn nên gọi điện cho người phụ trách bên trung tâm chăm sóc hậu sản đưa ra yêu cầu trước thì hơn.
Người phụ trách: “…”
Trong thời gian ở cữ không được ăn cay, cho nên ông ta cũng không biết trung tâm chăm sóc hậu sản có thể chuẩn bị được tương ớt hay không.
Yêu cầu của tổng giám đốc... quả là khác thường.
Người phụ trách vẫn miễn cưỡng đồng ý, lập tức đi dặn đầu bếp, nếu không có tương ớt thì bây giờ làm.
“Bữa tối em muốn ăn gì?” Sở Chiêu Dương hỏi, cũng tiện để chuẩn bị trước.
Cố Niệm nuốt nước bọt, vừa nãy khi miêu tả món mì, cơn thèm ăn đã sôi sục cả lên.
“Lẩu. Lẩu Trùng Khánh.” Cố Niệm nói.
“…” Sở Chiêu Dương bối rối, hình như vấn đề này phải tìm Yên Bắc Thành.
Sở Chiêu Dương xoa bên má không bị thương của Cố Niệm, cô thích ăn cay như vậy, nếu sau này mang thai sinh con, có khi phải nhịn đến chết mất?
Cố Niệm không hề hay biết suy nghĩ trong lòng Sở Chiêu Dương lúc này, không biết rằng anh đã thầm nghĩ đến chuyện mang thai sinh con, cô vẫn nhìn Sở Chiêu Dương với ánh mắt ngây thơ vô tội.
Sở Chiêu Dương ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đoan chính coi như chưa từng nghĩ gì khác, nói: “Vậy anh gọi điện cho Yên Bắc Thành.”