Mục Lam Thục run rẩy, lấy tay che lồng ngực, sắc mặt trắng bệch.
Ngay cả việc tạm thời bị đình chỉ chức vụ cũng không nói cho bà biết.
Như vậy bấy lâu nay, Cố Niệm đi sớm về trễ, thậm chí có mấy ngày còn mượn cớ tăng ca không về nhà là đang ở đâu?
Trong lòng Mục Lam Thục có một dự đoán, nhưng bà không muốn thừa nhận, cũng không muốn nghĩ đến.
“Tạo nghiệt! Tạo nghiệt mà!” Mục Lam Thục đứng dậy, đi về phòng ngủ.
Lấy ra chiếc hộp sắt giấu dưới gầm giường, trong hộp có một khung ảnh, đó là bức ảnh một người đàn ông trẻ tuổi.
Khi đó người thanh niên ấy vẫn còn hơi ngây ngô, mặc bộ đồng phục rằn ri của trường cảnh sát, ngồi xổm trên núi đá. Gió trên đỉnh núi thổi tóc anh bay loạn lên.
Người thanh niên híp mắt, cười hăng hái.
Ảnh chụp đã nhiều năm, nay đã ố vàng và cũng không sặc sỡ như ảnh chụp bây giờ. Khung ảnh cũng đã lỗi thời, tấm ảnh được ép chặt bằng thủy tinh chắc chắn.
Mắt Mục Lam Thục đỏ hoe, bà hung hăng ném khung ảnh xuống mặt đất.
Khung ảnh gỗ để đã lâu năm, một góc bị đập nát, có vết gồ lên không trọn vẹn, mặt thủy tinh cũng vỡ vụn.
“Cố Lập Thành! Tất cả đều là tội nghiệt do ông gây ra! Tất cả là tội nghiệt do ông gây ra cả! Hu hu hu hu hu!” Mục Lam Thục trừng mắt nhìn bức ảnh Cố Lập Thành thời trẻ, đột nhiên điên cuồng ra sức dùng chân giẫm lên nó.
Năm xưa khi cảnh sát truy bắt tám người đó đã có hai người trốn thoát được. Cố Lập Thành chính là một trong hai người đó. Đến bây giờ, ông ta còn sống hay đã chết, chính bà cũng không biết.
Năm đó sau khi Cố Lập Thành bỏ đi, bà cũng không còn nhận được tin tức gì của ông ta nữa. Bà thà tin rằng Cố Lập Thành đã chết, cho dù ông ta còn sống cũng đừng bao giờ quay trở về nữa.
Bà đã tốn thời gian lâu như vậy mới thoát khỏi được bóng ma ám ảnh trong quá khứ, bà không hy vọng chuyện của Cố Lập Thành sẽ ảnh hưởng đến Cố Niệm.
Cố Niệm quyết tâm làm cảnh sát có lẽ là do di truyền từ ba nó. Nhưng một khi chuyện của Cố Lập Thành bị bại lộ, sự nghiệp của Cố Niệm cũng coi như đi tong.
Không chỉ là sự nghiệp, mà sự kiên định và niềm tin Cố Niệm vẫn luôn dựa vào cũng sụp đổ trong chốc lát.
Còn cả ánh mắt của những người xung quanh nhằm vào Cố Niệm nữa.
Còn cả... Sở Chiêu Dương...
Tại sao con gái bà lại ở bên Sở Chiêu Dương chứ?
Thế gian này nhiều đàn ông như vậy, tại sao lại cứ phải trùng hợp như thế, tại sao nó lại gặp phải Sở Chiêu Dương?
Mục Lam Thục chưa từng nghĩ được rằng cô con gái đã gắn bó bên bà suốt 24 năm có một ngày lại lừa gạt bà.
Là vì Sở Chiêu Dương sao?
Càng nghĩ Mục Lam Thục càng thấy tức giận, không đè nén được lửa giận trong lòng, liền lấy điện thoại ra.
***
Đến tối, Cố Niệm phải trở về nhà.
Buổi chiều thím Dư hầm canh bổ cho cô, cũng không biết có phải tại vì quá bổ hay không mà Cố Niệm cứ thấy nóng bừng trong bụng, cũng không cảm thấy đói.
Cô muốn về nhà ăn cơm tối cùng Mục Lam Thục nên không ở lại.
Sở Chiêu Dương tuy không nỡ để cô về nhưng cũng biết nhà cô chỉ có một mình Mục Lam Thục. Sở Chiêu Dương không nói gì, đi lấy áo khoác mặc vào. Anh muốn đưa cô về.
Cố Niệm liền ngoan ngoãn đi cùng anh ra ngoài cửa, trước khi vào thang máy, điện thoại Cố Niệm liền rung lên.
Cô lấy điện thoại ra, thì ra là điện thoại của Mục Lam Thục.
“Đợi em một chút, em nhận điện thoại đã.” Cố Niệm nói, Sở Chiêu Dương không ấn thang máy.
Cố Niệm nhận điện thoại: “Mẹ, con sắp về nhà rồi đây.”
“Bây giờ con đang ở đâu?” Mục Lam Thục hỏi.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm giác giọng nói của Mục Lam Thục lạnh đi không ít.
Cố Niệm nghi ngờ hít chậm mấy hơi, thăm dò hỏi, “Con vừa tan làm, đang trên đường về!”
“Cố Niệm!” Mục Lam Thục đột nhiên gọi cả họ lẫn tên, nghiêm nghi kêu lên.
Hơi thở của Cố Niệm như bị nghẹn lại trong cổ họng, trở nên vô cùng khẩn trương.
Mỗi lần Mục Lam Thục cực kỳ giận dữ sẽ gọi tên cô như vậy.
Rốt cuộc có chuyện gì đã khiến Mục Lam Thục tức giận đến thế?
Cố Niệm theo bản năng nhìn Sở Chiêu Dương cầu cứu.
Nhưng cô cũng biết Sở Chiêu Dương hoàn toàn không hề biết gì, cũng không thể giúp cô được.
“Mẹ, tóm lại là có chuyện gì vậy?” Cố Niệm nuốt nước bọt, lo lắng hỏi.
“Con còn định gạt mẹ đến khi nào nữa hả? Mẹ thật sự không ngờ, đứa con gái do mình nuôi lớn lại đi gạt mình như vậy! Mẹ đang nghĩ xem, rốt cuộc con còn gạt mẹ bao nhiêu chuyện nữa?” Qua điện thoại, Cố Niệm cũng có thể cảm nhận rõ ràng được cơn giận dữ và sự thất vọng của Mục Lam Thục.
Cố Niệm mặt trắng bệch nhìn Sở Chiêu Dương, hốt hoảng hỏi lại: “Mẹ, rốt cuộc mẹ đang nói chuyện gì vậy chứ?”
“Một tháng rồi con không hề đến Cục Cảnh sát làm việc, trong khoảng thời gian này con vẫn đi sớm về muộn, thậm chí có đêm không về nhà, con nói với mẹ là con tăng ca, con đã đi đâu?” Mục Lam Thục chất vấn.
“Mẹ, sao...”
“Sao mẹ lại biết đúng không?” Mục Lam Thục cắt ngang lời cô, thực sự tức giận không hề nhẹ, “Hôm nay Ngôn Sơ Vi mang quà đến nhà, nói là đến thăm con. Cô ta nói với mẹ, con bị đình chỉ chức vụ một tháng. Con có biết, mẹ không hề biết gì cả, lúc đó y như một kẻ ngốc vậy. Mẹ chừng này tuổi rồi, vậy mà còn bị cô ta lên mặt nói như vả bốp bốp vào mặt, đau lắm con biết không!”
Cố Niệm ngưng lại, không biết phải giải thích thế nào với Mục Lam Thục.
Ngôn Sơ Vi cô ta rốt cuộc muốn làm gì?
“Mẹ, con...”
“Bây giờ con nói thật cho mẹ đi, con đang ở đâu, nói thật cho mẹ biết đi!” Mục Lam Thục cao giọng chất vấn.
Cố Niệm nhìn Sở Chiêu Dương, nghĩ đến cơn giận của Mục Lam Thục, cô nói không nên lời.
“Có phải con đang ở nhà Sở Chiêu Dương không?” Mục Lam Thục cả giận nói.
Cố Niệm không hề bất ngờ, Ngôn Sơ Vi đã nói hết chuyện của cô với Sở Chiêu Dương cho mẹ cô biết rồi.
Không thể tiếp tục giấu được nữa, Cố Niệm đành phải gật đầu thừa nhận, thấp giọng nói: “Vâng.”
“Cố Niệm, mẹ vất vả nuôi lớn con, suốt 24 năm trời chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, 24 năm đấy, vậy mà con lại gạt mẹ sao?” Mục Lam Thục khóc lóc nói, cuối cùng bà cũng không nín nhịn được nữa, nước mắt trào ra, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
“Mẹ.” Cố Niệm sốt ruột, “Con sai rồi, con không phải cố ý muốn lừa gạt mẹ, mà là vì con sợ mẹ lo lắng.”
“Vậy con có biết, khi Ngôn Sơ Vi đến tận nhà nói với mẹ tất cả thì mẹ đang cảm thấy gì không? Mẹ giống như con ngốc vậy! Chuyện gì của con gái mẹ cũng không được biết, phải đợi người ngoài nói cho mẹ biết, để cho người ngoài vả vào mặt mẹ. Con nghĩ là mẹ biết chuyện sau thì không lo lắng nữa sao? Cố Niệm, trong mắt con còn có người mẹ này nữa hay không?”
“Con xin lỗi mẹ.” Cố Niệm cũng sốt ruột khóc theo.
“Con cút về nhà ngay cho mẹ! Một đứa con gái tuổi còn trẻ, ngày nào cũng đến nhà đàn ông khác, thậm chí còn ở lại nữa, con có biết xấu hổ nữa hay không hả? Cút về nhà ngay!” Mục Lam Thục không khống chế được hét lớn.
“Con không có... con không làm chuyện gì đáng xấu hổ cả.” Mặt Cố Niệm trắng bệch.
Lời của Mục Lam Thục như con dao cứa vào da mặt cô.
Giống như... giống như cô đã thực sự làm gì đó đáng xấu hổ vậy.
Nhưng lại nghĩ đến việc cô và Sở Chiêu Dương, hình như ngoài bước cuối cùng thì tất cả những chuyện khác đều đã làm rồi.
Nhất là tối qua khi ở bệnh viện, Cố Niệm lại cảm thấy, có phải mình thực sự rất đáng xấu hổ hay không?
Giống như Mục Lam Thục vừa nói.
“Con về nhà ngay cho mẹ rồi nói chuyện!” Mục Lam Thục tức giận nói.
Ở lại nhà người đàn ông khác mấy đêm, đều là nam nữ độc thân, Sở Chiêu Dương lại đang độ tuổi cường tráng, liệu có thể không làm gì không?
Nếu như đổi lại là người đàn ông khác, Mục Lam Thục không phải không hiểu chuyện, con cái đã lớn, không quản được chuyện gì nữa, chỉ cần đừng để bản thân chịu thiệt, những chuyện đó để Cố Niệm tự chủ là được.
Nhưng bây giờ, đối tượng của Cố Niệm là Sở Chiêu Dương, sao bà có thể bình tĩnh được?
“Bây giờ con sẽ về nhà ngay.” Cố Niệm vừa dứt lời, Mục Lam Thục đã tắt điện thoại.
Cố Niệm run lên, nghe thấy Sở Chiêu Dương hỏi: “Sao vậy?”
Lúc này Cố Niệm mới thất thần luống cuống nhìn Sở Chiêu Dương: “Ngôn Sơ Vi đến nhà gặp mẹ em, chuyện của chúng ta, mẹ biết hết rồi. Chuyện em bị đình chỉ chức vụ một tháng, lâu nay vẫn đến nhà anh, rồi gạt mẹ là tăng ca nhưng thực ra là ở lại nhà anh, mẹ em... mẹ em biết hết rồi.”
Sở Chiêu Dương dắt tay cô, ấn thang máy: “Anh đi cùng em về nhà.”
Nghe thấy giọng nói trầm ổn của Sở Chiêu Dương, thấy anh đứng bên cạnh vững chãi mà kiên định, Cố Niệm bỗng thấy như có chỗ dựa vững chắc vậy, dần dần lòng cô cũng ổn định trở lại.
Sở Chiêu Dương cùng cô về nhà, biểu hiện rõ thành ý, Mục Lam Thục có thể yên tâm hơn, sẽ không suy nghĩ theo hướng tiêu cực nữa.
Bà sẽ biết Sở Chiêu Dương thực sự là người đáng tin cậy.
Đôi tay vốn lạnh như băng của cô được anh khóa lại trong lòng bàn tay dần trở nên ấm áp hơn. Một niềm tin dường như đang từ lòng bàn tay anh truyền sang cho cô.
Lúc này đại não Cố Niệm dường như trống rỗng nhưng có Sở Chiêu Dương ở đây, cô sẽ không cần phải lo lắng gì nữa, trong lòng vô cùng yên ổn.
Trên đường Cố Niệm đột nhiên nghĩ ra, hôm nay... cô sắp đưa Sở Chiêu Dương về nhà gặp mẹ cô rồi.