Cố Niệm đang định cười, nhưng lại nghe Mục Lam Thục nói tiếp: “Nhưng mẹ cũng sẽ không chấp nhận hai đứa. Mẹ không phản đối nữa, nhưng con phải biết rằng, mẹ không phản đối chẳng qua là vì mẹ không có cách nào khác. Vì cậu ta đến tiểu tam con cũng dám làm, thì mẹ còn có thể nói gì được nữa? Nhưng mẹ tuyệt đối cũng không ủng hộ hai con ở bên nhau. Từ lần sau con cũng đừng đưa cậu ta về nhà nữa.”
Nụ cười còn chưa kịp hiện rõ trên mặt Cố Niệm đã vội vã biến mất, trái tim đau đớn như bị ai đó đập.
Vẻ mặt cô trở nên ảm đạm: “Mẹ, tính khí Sở Chiêu Dương rất quật cường. Mẹ không đồng ý, anh ấy cũng vẫn sẽ không từ bỏ đâu.”
Mục Lam Thục ném cái sạn vào trong chảo, nói: “Mẹ đã lùi lại một bước rồi, đừng có quá đáng quá!”
“Mẹ, rốt cuộc là tại sao chứ?” Cố Niệm hỏi, hít thở nặng nề khó khăn.
Mục Lam Thục cầm cái sạn đảo thêm mấy cái, rồi cho đồ ăn trong chảo ra đĩa, nói: “Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, chỉ đơn giản vậy thôi. Con không tin, nhưng mẹ nói cho con biết, sẽ có ngày con phải hối hận.”
Cố Niệm nghi ngờ nhìn Mục Lam Thục, “Mẹ, mẹ đã biết chuyện gì sao? Tại sao mẹ lại dám khẳng định như vậy?”
Mục Lam Thục không nói gì, đổ thêm dầu vào trong chảo, lại đổ thêm chút ớt cay vào xào cùng, Cố Niệm vội ngăn lại, “Mẹ, anh ấy không ăn được đồ quá cay.”
Động tác Mục Lam Thục dừng lại, nghe thấy Cố Niệm nói: “Hồi bé anh ấy gặp chuyện, nên bị hỏng dạ dày, tuy đã điều dưỡng rất lâu nhưng căn bản là hỏng rồi, nên không thể ăn được những thứ quá kích thích.”
Tay Mục Lam Thục run lên, cuối cùng bỏ ớt ra.
Cố Niệm cảm thấy thái độ của Mục Lam Thục rất kỳ lạ, một mặt kịch liệt phản đối hai người họ ở bên nhau, nhưng mặt khác, hình như bà rất quan tâm đến Sở Chiêu Dương.
Trầm mặc một lúc, Cố Niệm đi ra ngoài trước.
Thấy cô quay lại, Sở Chiêu Dương thở dài một hơi, ở một nơi hoàn toàn xa lạ, anh thấy rất không tự nhiên.
“Bây giờ mẹ em không phản đối chúng ta nữa, nhưng cũng không chịu đồng ý, đại khái coi như hai chúng ta không tồn tại, không thèm để ý đến.” Cố Niệm nói.
“Không sao.” Sở Chiêu Dương xoa tóc Cố Niệm, “Như vậy đã là tốt lắm rồi.”
Một lát sau, Mục Lam Thục bưng thức ăn đến.
Cố Niệm vội vào bếp giúp đỡ.
Sở Chiêu Dương nghĩ ngợi một lát, cũng định đứng dậy cùng giúp đỡ.
Mục Lam Thục thấy vậy, thở dài, nói: “Cậu cứ ngồi đi.”
Cố Niệm vội kéo Sở Chiêu Dương ngồi xuống: “Mẹ bảo anh ngồi thì anh cứ ngồi đi.”
Nhìn Sở Chiêu Dương ăn cơm, Mục Lam Thục vẫn không nhịn được hỏi, “Mùi vị thế nào, có vừa miệng cậu không?”
Sở Chiêu Dương có chút kinh ngạc, nhưng lập tức gật đầu, “Đồ ăn ngon lắm ạ.”
Mục Lam Thục gật đầu, khóe môi như muốn nhướn lên, nhưng rồi lại thu lại.
“Cậu… tôi nghe Cố Niệm nói, dạ dày cậu không được tốt, bắt đầu từ khi nào cậu bị như vậy?” Mục Lam Thục hỏi.
Sở Chiêu Dương gắp một miếng thức ăn, nói: “Lúc con bảy tuổi.”
Tay Mục Lam Thục run rẩy, tay trái cầm muôi múc canh bị sánh ra ngoài một nửa.
“Dạ dày… bị tổn thương rất nghiêm trọng sao?” Sắc mặt Mục Lam Thục trắng bệch.
Cố Niệm không biết tại sao Mục Lam Thục lại vừa phản đối chuyện của bọn họ, lại rất quan tâm đến Sở Chiêu Dương như vậy.
Nhưng cô cũng không ngăn cản. Hy vọng là sau khi Mục Lam Thục hiểu rõ con người Sở Chiêu Dương, bà sẽ không phản đối họ nữa, sẽ đối xử với Sở Chiêu Dương tốt hơn.
“Vâng.” Sở Chiêu Dương đặt đũa xuống, nghiêm túc trả lời, “Khi đó con xảy ra chút chuyện, sau đó dạ dày bị xuất huyết, kể từ đó ăn gì cũng nôn ra hết. Phải điều trị rất lâu mới khỏe lại được.”
Mục Lam Thục thất thần gật đầu, “Vậy tối nay những thứ này cậu ăn vào không vấn đề gì chứ?”
“Không sao ạ, bây giờ con bình thường lại rồi.” Sở Chiêu Dương rất hiếm khi nói nhiều thế này, “Hơi cay một chút cũng được ạ.”
“Vẫn nên cố gắng đừng có ăn cay, đồ ăn kích thích quá không tốt đâu.” Mục Lam Thục nói.
“Dạ vâng.” Trong đôi mắt Sở Chiêu Dương mang theo ý cười nhu thuận.
Dáng vẻ thân thiện này của anh đã để lại ấn tượng tốt trong lòng bà. Đường đường là người thừa kế của Sở gia, tổng giám đốc tập đoàn Sở Thiên, nhưng ở đây thái độ của anh lại khiêm tốn như vậy, trái lại khiến hai mắt Mục Lam Thục cay cay. Là bà thiếu nợ Sở Chiêu Dương mới phải, Sở Chiêu Dương không cần phải đối xử với bà như vậy.
Mục Lam Thục hít mũi một cái, đôi mắt đã đỏ ngầu, cúi đầu uống canh để che giấu tâm trạng.
Ăn cơm xong, Cố Niệm giúp Mục Lam Thục rửa bát, Sở Chiêu Dương phát hiện nhà họ không có máy rửa bát. Trời lạnh, ngay cả nước cũng lạnh đến thấu xương.
Sở Chiêu Dương liền đi gọi điện thoại, sau đó đi đến nhà bếp.
“Đừng rửa nữa.” Sở Chiêu Dương cản Cố Niệm lại, “Anh mua máy rửa bát rồi, lát nữa sẽ mang tới.”
“Anh mua lúc nào vậy?” Cố Niệm kinh ngạc hỏi.
“Vừa xong.” Sở Chiêu Dương giải thích.
“Cái đó… mà họ cũng giao hàng đến nhà sao?” Cố Niệm sợ Sở Chiêu Dương không biết liền giải thích, “Anh mua đồ điện tử, cho dù có hàng ngay bình thường cũng phải đến ngày hôm sau họ mới giao đến nhà.”
Sở Chiêu Dương nhíu mày: “Anh bảo bọn họ giao hàng tới đây ngay bây giờ.”
Cố Niệm: “…”
Có tiền, tùy tiện vậy đó.
Một lát sau, một người áo đen chạy về. Cũng không biết anh ta mặc đồ gì, tất cả đều là màu đen, hoàn toàn trà trộn trong bóng tối.
“Không dùng đến đâu, nhà tôi rửa bằng tay quen rồi.” Mục Lam Thục từ chối.
Bà chưa làm được gì cho Sở Chiêu Dương, lại còn phải tiếp nhận ý tốt của Sở Chiêu Dương.
Bà… bà thấy trong lòng rất áy náy.
“Anh không muốn em và mẹ phải chạm tay vào nước lạnh trong thời tiết này.” Sở Chiêu Dương nói, cúi xuống nhìn đôi tay Cố Niệm đỏ lên vì ngâm trong nước, anh cầm lấy tay cô, ôm trong lòng bàn tay để sưởi ấm.
“Hết bao nhiêu tiền, tôi trả cho cậu.” Mục Lam Thục lập tức nói.
Sở Chiêu Dương khẽ nhíu mày: “Không cần, con tặng bác, đây là chuyện nên làm thôi mà.”
Mục Lam Thục giơ đôi tay đang ngâm trong nước lạnh ra siết chặt lấy tạp dề, “Cái gì mà nên làm không nên làm? Tôi thấy áy náy lắm.”
“Con không muốn bác và Cố Niệm phải mệt mỏi.” Sở Chiêu Dương thở dài, “Con không ép bác phải mua đồ. Nếu bác cứ cố chấp muốn trả tiền cho con, thì lát nữa con sẽ đưa lại cho Cố Niệm.”
Nhưng bà vẫn cảm thấy áy náy!
“Mẹ, đây là tâm ý của anh ấy, mẹ đừng từ chối mà.” Cố Niệm khuyên nhủ.
Mục Lam Thục trừng mắt nhìn cô, bực bội đi ra phòng khách.
Khoảng chưa đến một tiếng sau đã có người mang máy rửa bát đến, còn lắp đặt và kiểm tra toàn diện một lần.
Sau đó, tất cả bát đĩa được cho vào máy rửa bát rửa sạch.
Bữa cơm tối nay tốt hơn nhiều so với Cố Niệm tưởng tượng. Cô tiễn Sở Chiêu Dương về mới thở phào nhẹ nhõm. Hai người nắm tay nhau đi ra, rồi từ từ tiến đến chỗ chiếc xe Bentayga đang đậu.
“Ai đó?” Đột nhiên, một tiếng quát chói tai vang lên.
Cố Niệm chợt nhìn thấy một bóng đen đi từ chỗ tối xuyên ra ngoài như một mũi tên.
Cố Niệm định đuổi theo nhưng đã bị Sở Chiêu Dương ngăn lại: “Đó là vệ sĩ của anh.”
Cố Niệm ngừng lại, kinh ngạc nhìn anh: “Lúc nào cũng có vệ sĩ đi theo anh sao?”
“Ừ.” Sở Chiêu Dương cúi xuống nói, “Về cơ bản có thể xác nhận, đối phương chính là người của tổ chức R, cho nên anh đã mượn một số an vệ ngầm của Văn gia. Bình thường có vệ sĩ ở bên ngoài ra mặt bảo vệ, các an vệ ẩn nấp trong bóng tối, không ai có thể phát hiện được.”
Mặt Cố Niệm dần đỏ bừng lên: “Bọn họ... bọn họ đi theo anh bao lâu rồi?”
“Mới bắt đầu từ hôm nay.” Sở Chiêu Dương không hề nghĩ đến chuyện khác, trả lời thành thực, thấy sắc mặt Cố Niệm khá hơn, mới lấy làm kỳ lạ hỏi, “Em sao vậy?”
“Nếu như từ sáng sớm nay đã đi theo anh thì chuyện tối qua...” Cố Niệm nói.
Cô ngủ trong xe của anh suốt đêm, còn... còn giúp anh làm chuyện đó nữa.
Cho dù bên trong không nhìn được gì, nhưng cô nam quả nữ ở bên nhau cả một đêm, dùng đầu gối cũng nghĩ ra được họ có thể làm gì.
Nghĩ đến việc bị người khác nhìn thấy, Cố Niệm thấy vô cùng lúng túng.
May mà hôm nay mới bắt đầu đi theo.
Một lát sau, một người áo đen chạy về. Cũng không biết anh ta mặc đồ gì, tất cả đều là màu đen, hoàn toàn trà trộn trong bóng tối.
Thấy Sở Chiêu Dương lại đến nhà, bà vẫn tỏ thái độ không vừa lòng với Cố Niệm, nhưng đối với Sở Chiêu Dương, bà lại rất quan tâm.
Người đó nói: “Mất dấu rồi, đối phương rất chuyên nghiệp.”
An vệ cũng không hề vui vẻ, ngày đầu tiên đến đã để mất dấu một người.
Tuy anh ta chỉ là an vệ, chủ yếu phụ trách bảo vệ, khác với an ảnh chuyên trinh sát theo dõi, nhưng cũng rất mất mặt.
Kĩ năng chống theo dõi của đối phương rất mạnh.
Sở Chiêu Dương gật đầu, người vệ sĩ ngầm này lại ẩn nấp vào trong bóng tối.
Cố Niệm kinh ngạc trợn tròn mắt, cô không kịp nhìn rõ xem người vệ sĩ đó đã ẩn nấp đi đâu rồi.
“Anh mau về nhà đi.” Cố Niệm vội nói, cô rất sợ Sở Chiêu Dương ở bên ngoài lâu lại tăng thêm phần nguy hiểm.
“Anh nhìn em lên nhà rồi sẽ đi, nhớ mở đèn phòng ngủ, nói cho anh biết em đã lên đến nhà rồi.” Sở Chiêu Dương dặn dò.
Cố Niệm gật đầu, cô muốn đi nhưng lại bị Sở Chiêu Dương níu lại.
“Chuyện gì vậy?” Cố Niệm khó hiểu hỏi.
Sở Chiêu Dương chỉ vào môi của mình.
Cố Niệm lập tức quay đầu nhìn xung quanh rồi nói, “Chẳng phải là vệ sĩ ngầm của anh đang ẩn nấp trong bóng tối sao?”
“Anh ta không nhìn đâu.” Sở Chiêu Dương bình tĩnh nói.
“Anh ta còn phải bảo vệ anh, sao lại không nhìn chứ.” Có người ở đây, Cố Niệm thấy vô cùng ngại ngùng.
“Ban ngày cũng có không ít người.” Sở Chiêu Dương cầm lấy tay cô, không để cô đi.
“Em chưa bao giờ hôn anh trước mặt mọi người lúc ban ngày.” Cố Niệm vỗ má nói.
Lông mi Sở Chiêu Dương khẽ động, đột nhiên kéo cô vào trong lòng, cúi đầu hôn cô.
Anh sợ Cố Niệm xấu hổ không chịu để ý đến anh nữa, nên không dám hôn quá sâu quá lâu.
Sau khi buông ra, anh lại thấp giọng nói, “Ngày mai thử hôn lúc ban ngày xem sao.”
Cố Niệm đỏ ửng mặt, cũng không biết nói sao cho phải, cuối cùng đành phải nói, “Anh về đến nhà nhớ nói với em một tiếng, em về đây.”
Sau đó cô vội vã chạy đi.
Sở Chiêu Dương vẫn đứng ở trước xe, nhìn đến khi đèn phòng ngủ Cố Niệm bật sáng mới lên xe rời đi.
Còn lúc này, từ trong bụi cỏ ở một chỗ tối, cũng có người ngẩng đầu lên nhìn vào phòng Cố Niệm.
Tay anh ta bưng lấy cánh tay, máu tươi nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi, rồi theo kẽ tay chảy ra ngoài.
***
Mấy ngày sau đó, ngày nào Sở Chiêu Dương cũng đến nhà Cố Niệm báo cáo, khiến ngay cả thím Dư cũng nghĩ mình sắp bị cho thôi việc rồi.
Thái độ của Mục Lam Thục đối với Sở Chiêu Dương vẫn rất mâu thuẫn như cũ.
Thấy Sở Chiêu Dương lại đến nhà, bà vẫn tỏ thái độ không vừa lòng với Cố Niệm, nhưng đối với Sở Chiêu Dương, bà lại rất quan tâm.
Thậm chí càng ngày càng quan tâm hơn nữa.
Chiều chủ nhật, Sở Chiêu Dương đi Italia công tác.
Thứ hai, Cố Niệm đến cục cảnh sát, đã thấy mấy người Thẩm Hiểu Mạn xúm lại bàn luận chuyện gì đó.
“Mọi người đang bàn chuyện gì vậy?” Cố Niệm hiếu kỳ hỏi Thẩm Hiểu Mạn, “Cậu lại hóng hớt được chuyện gì rồi hả?”
“Không phải.” Thẩm Hiểu Mạn vẫy tay với Cố Niệm, kêu cô lại gần hơn một chút.
“Chuyện gì mà thần bí vậy!” Cố Niệm cũng bu lại.
“Nghe nói bộ phận chúng ta sắp đón một vị cố vấn mới.” Thẩm Hiểu Mạn nói.
“Cố vấn? Chẳng lẽ là kiểu cố vấn trợ giúp chúng ta phá án sao?” Cố Niệm nhíu mày, “Tớ cứ tưởng kiểu cố vấn đó chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình thôi chứ. Nếu thực sự hiểu biết về bộ phận này của chúng ta, thì sẽ biết những thứ có trong tiểu thuyết hay phim truyền hình đều chỉ là bốc phét.”
“Tớ cũng không biết mà, cho nên mọi người mới đang thảo luận đây nè. Chỉ biết là có tin một vị cố vấn mới tới, nghe nói chỉ làm cố vấn cho một vụ án, bởi vì anh ta hiểu biết sâu sắc về vấn đề đó.” Thẩm Hiểu Mạn giải thích.
“Bình thường cô hay hóng hớt lắm mà, sao không đi nghe ngóng xem sao?” Phó Vĩnh Ngôn uống một ngụm cà phê, nói.
“Tất nhiên là tôi đã nghe ngóng được rồi, vậy nên anh nghe tôi nói đây.” Thẩm Hiểu Mạn vẫy tay, ra hiệu họ xích lại gần hơn chút nữa, “Tôi nghe nói, vị cố vấn mới này rất hoành tráng, hơn nữa còn lập được công lớn vì vụ án nào đó. Chẳng qua bây giờ vẫn chưa có chức vụ thích hợp cho anh ta. Cho nên mới tạm thời đề đạt lên vị trí cố vấn, nhưng cảnh hàm, chế độ đãi ngộ đều ngang hàng với Mạc Cảnh Thịnh rồi.”
“Trâu bò như vậy cơ à?” Lý Thiếu Phong kinh ngạc nói.
“Tin tức này có đáng tin cậy không?” Phó Vĩnh Ngôn đặt cốc cà phê xuống, khuỷu tay chống lên bàn, “Nếu như vậy thì, anh ta và anh Mạc ngang cơ nhau, chẳng phải anh Mạc sẽ rất khó khăn sao?”
“Phó Vĩnh Ngôn, đừng có nghi ngờ độ tin cậy những tin tức của tôi. Đã bao năm như vậy rồi, tôi đã bao giờ nói ra tin tức không chính xác chưa?” Thẩm Hiểu Mạn vỗ bàn một cái, thể hiện thái độ vô cùng phẫn nộ với sự chất vấn này của Phó Vĩnh Ngôn.
A
Thấy Sở Chiêu Dương lại đến nhà, bà vẫn tỏ thái độ không vừa lòng với Cố Niệm, nhưng đối với Sở Chiêu Dương, bà lại rất quan tâm.
Thậm chí càng ngày càng quan tâm hơn nữa.
Chiều chủ nhật, Sở Chiêu Dương đi Italia công tác.