Thứ hai, Cố Niệm đến cục cảnh sát, đã thấy mấy người Thẩm Hiểu Mạn xúm lại bàn luận chuyện gì đó.
“Mọi người đang bàn chuyện gì vậy?” Cố Niệm hiếu kỳ hỏi Thẩm Hiểu Mạn, “Cậu lại hóng hớt được chuyện gì rồi hả?”
“Không phải.” Thẩm Hiểu Mạn vẫy tay với Cố Niệm, kêu cô lại gần hơn một chút.
“Chuyện gì mà thần bí vậy!” Cố Niệm cũng bu lại.
“Nghe nói bộ phận chúng ta sắp đón một vị cố vấn mới.” Thẩm Hiểu Mạn nói.
“Hơn nữa lão Đại mà còn cần anh lo lắng sao? Anh ấy ở đây bao lâu rồi, cái chức danh cố vấn đó cho dù có lợi hại thế nào cũng chỉ là người mới đến, sao có thể sánh được với lão Đại nhà chúng ta chứ. Nếu như anh ta và lão Đại hạ lệnh đồng thời thì anh sẽ nghe lệnh ai nào?” Thẩm Hiểu Mạn nhướng cằm lên, hỏi.
“Cố vấn? Chẳng lẽ là kiểu cố vấn trợ giúp chúng ta phá án sao?” Cố Niệm nhíu mày, “Tớ cứ tưởng kiểu cố vấn đó chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình thôi chứ. Nếu thực sự hiểu biết về bộ phận này của chúng ta, thì sẽ biết những thứ có trong tiểu thuyết hay phim truyền hình đều chỉ là bốc phét.”
“Tớ cũng không biết mà, cho nên mọi người mới đang thảo luận đây nè. Chỉ biết là có tin một vị cố vấn mới tới, nghe nói chỉ làm cố vấn cho một vụ án, bởi vì anh ta hiểu biết sâu sắc về vấn đề đó.” Thẩm Hiểu Mạn giải thích.
“Tất nhiên là nghe lệnh lão Đại rồi.” Phó Vĩnh Ngôn không hề nghĩ ngợi liền trả lời ngay.
“Thế là được rồi.” Thẩm Hiều Mạn không hề lo lắng, “Hơn nữa, tôi cũng nghĩ rồi, anh ta chẳng qua chỉ là ở đây chờ đợi vị trí thích hợp để thăng cấp thôi, coi như là một bàn đạp tạm thời, cũng không tranh giành cái gì với lão Đại nhà chúng ta đâu.”
“Bình thường cô hay hóng hớt lắm mà, sao không đi nghe ngóng xem sao?” Phó Vĩnh Ngôn uống một ngụm cà phê, nói.
“Tất nhiên là tôi đã nghe ngóng được rồi, vậy nên anh nghe tôi nói đây.” Thẩm Hiểu Mạn vẫy tay, ra hiệu họ xích lại gần hơn chút nữa, “Tôi nghe nói, vị cố vấn mới này rất hoành tráng, hơn nữa còn lập được công lớn vì vụ án nào đó. Chẳng qua bây giờ vẫn chưa có chức vụ thích hợp cho anh ta. Cho nên mới tạm thời đề đạt lên vị trí cố vấn, nhưng cảnh hàm, chế độ đãi ngộ đều ngang hàng với Mạc Cảnh Thịnh rồi.”
Cố Niệm cũng vô cùng đồng ý với phân tích của Thẩm Hiểu Mạn.
“Được rồi, mọi người về chỗ ngồi đi, sắp đến giờ làm rồi, có lẽ một lát nữa lão Đại sẽ dẫn người tới đây, đừng để lão Đại nhìn thấy chúng ta túm năm túm ba ở đây bàn chuyện linh tinh.” Lý Thiếu Phong nhắc nhở nói.
“Trâu bò như vậy cơ à?” Lý Thiếu Phong kinh ngạc nói.
Thế là mấy người bọn họ tản ra, trở về chỗ ngồi của mình.
“Tin tức này có đáng tin cậy không?” Phó Vĩnh Ngôn đặt cốc cà phê xuống, khuỷu tay chống lên bàn, “Nếu như vậy thì, anh ta và anh Mạc ngang cơ nhau, chẳng phải anh Mạc sẽ rất khó khăn sao?”
Đến chín giờ năm phút, Mạc Cảnh Thịnh không đưa người đến mà lệnh cho mọi người đến phòng họp tập hợp.
Người của đội một và đội hai cũng đã tập hợp đầy đủ.
“Phó Vĩnh Ngôn, đừng có nghi ngờ độ tin cậy những tin tức của tôi. Đã bao năm như vậy rồi, tôi đã bao giờ nói ra tin tức không chính xác chưa?” Thẩm Hiểu Mạn vỗ bàn một cái, thể hiện thái độ vô cùng phẫn nộ với sự chất vấn này của Phó Vĩnh Ngôn.
Tất cả mọi người ngồi xuống, một lát sau, Mạc Cảnh Thịnh đi vào.
Khi Cố Niệm nhìn thấy người đi sau Mạc Cảnh Thịnh, cả người cô cứng đờ, giống như một pho tượng đá bị đóng đinh cố định trên ghế, bất động không nhúc nhích.
Huyết dịch trong người cô một lúc như bị đông lại, ngay sau đó liền bộc phát mãnh liệt như thể huyết quản có ngọn lửa đang bùng cháy, toàn thân bốc hỏa.
Thế nhưng trên mặt lại không có một chút huyết sắc.
Cố Niệm cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông phía sau Mạc Cảnh Thịnh.
Ngôn Luật!
Người tưởng chừng như đã chết hơn một năm về trước!
Người cô đã tham gia tang lễ hơn một năm về trước, nhìn thấy người nhà anh khóc đứt gan đứt ruột!
Tuy bây giờ trên khuôn mặt anh đã cứng rắn, lạnh lẽo hơn, bớt đi vẻ ấm áp như ánh mặt trời. Trưởng thành hơn, bớt ngây ngô hơn xưa.
Nhưng gương mặt đó, đúng là gương mặt của Ngôn Luật.
Anh ta không chết sao?
Tại sao hôm nay lại vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt cô thế này?
Trước đây có lần cô nhìn thấy một người rất giống anh, người đó có phải là anh không?
Hai mắt Cố Niệm đỏ hoe, tâm trạng phức tạp không nói được thành lời.
Ngôn Luật không chết, cô tưởng rằng cô sẽ rất vui mừng.
Nhưng bây giờ, cảm giác phẫn nộ vì bị lừa gạt lại nhiều hơn.
Chỉ một năm ngắn ngủi không gặp, trên mặt Ngôn Luật dường như đã có thêm chút sát khí.
Không giống như trước đây khi vừa mới gia nhập đội cảnh sát, còn mang theo nhiệt huyết và sự năng nổ của tuổi trẻ. Khi ấy nụ cười của anh sang sảng, khuôn mặt tràn ngập năng lượng tích cực.
Bây giờ trên khuôn mặt anh là sự cương nghị quả quyết. Khóe môi còn lưu lại nếp nhăn vì mím môi thường xuyên. Đôi mắt cũng không giống như trước kia, vừa nhìn đã thấy đáy, sạch sẽ trong suốt khiến cho người ta có thể dễ dàng nhìn thấu.
Hiện tại cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, đôi mắt vừa sâu thẳm lại vẩn đục, hoàn toàn không thể nhìn ra được suy nghĩ bên trong.
Cố Niệm cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Ngôn Luật, dường như cô muốn tìm ra một người khác trong khuôn mặt ấy. Cô như muốn chứng minh rằng, người đang đứng trước mắt cô lúc này không phải là Ngôn Luật, Ngôn Luật thực sự đã chết hơn một năm trước rồi.
“Giới thiệu với mọi người.” Mạc Cảnh Thịnh nói, “Vị này là Ngôn Luật.”
Lời này vừa được nói ra, phía dưới đã bắt đầu rì rầm thảo luận.
“Ngôn Luật?”
“Là trùng hợp à? Hay là trùng tên?”
“Chắc không phải là em trai của pháp y Ngôn đấy chứ?”
“Chẳng phải em trai cô ấy đã mất rồi sao?”
“Vậy là trùng tên rồi, chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy sao?”
“Pháp y Ngôn chưa từng nói gì sao?”
“Mọi người trật tự nào.” Mạc Cảnh Thịnh vỗ tay, tạm ngưng những lời bàn luận xôn xao của mọi người lại.
Tất cả mọi người đều nhìn Ngôn Luật đang đứng bên cạnh Mạc Cảnh Thịnh thăm dò.
Trước vô số ánh mắt của mọi người, Ngôn Luật vẫn bình tĩnh thản nhiên như cũ, đứng im bất động, không hề có chút nào khác thường.
Dần dần, ánh mắt của anh dừng lại trên người Cố Niệm.
Đôi mắt vốn sâu thẳm như hồ nước, cuối cùng cũng có một tia khuấy động.
Cố Niệm cũng nghênh đón nhìn thẳng mặt anh, không hề né tránh.
Nếu như anh không chết, thì tức là anh giả chết.
Người giả chết là anh, người lừa dối là anh.
Cô không có gì phải trốn tránh cả.
Gợn sóng trong đôi mắt Ngôn Luật khẽ động, lúc này mới chớp chớp hàng mi, rồi chầm chậm thu hồi lại ánh mắt.
“Tôi biết mọi người đều nghi hoặc. Thực tế thì Ngôn Luật vẫn chưa chết, nhưng vì cậu ấy phải chấp hành một nhiệm vụ bí mật vô cùng nguy hiểm, nên đơn vị đã sắp xếp để cậu ấy giả chết. Bây giờ nhiệm vụ về cơ bản đã hoàn thành, vì thế cậu ấy chính thức trở lại đội cảnh sát chúng ta.” Mạc Cảnh Thịnh vỗ tay ra hiệu cho mọi người yên tĩnh lại.
“Hiện nay, cấp trên giao cho chúng ta một nhiệm vụ quan trọng, điều tra tổ chức R. Cấp trên quyết định chọn một số người trong đội lập thành môt tiểu đội hành động đặc biệt, chuyên theo dõi nhất cử nhất động của tổ chức R. Và Ngôn Luật chính là cố vấn lần này của chúng ta.” Mạc Cảnh Thịnh nói.
Cố Niệm kinh ngạc nhìn về Ngôn Luật, lẽ nào anh giả chết là để đến tổ chức R nằm vùng sao?
Cô biết phía cảnh sát bao năm nay vẫn liên tục phái người xâm nhập vào trong tổ chức R, nhưng không ai thành công. Người đi nằm vùng, không ai có thể sống sót trở về. Hết người nọ lại đến người kia hi sinh, nhưng vẫn có một hàng người tình nguyện kế tục vị trí nằm vùng đó.
Cố Niệm vẫn luôn rất kính phục những người đó.
Thật không ngờ, Ngôn Luật lại là một thành viên trong số họ và còn sống sót trở về.
Vậy tức là, nhiệm vụ của anh đã thành công rồi sao?
“Hiện tại Ngôn Luật là người hiểu rõ nhất về tổ chức R.” Mạc Cảnh Thịnh nói, “Ở đây ai có ý muốn gia nhập đội hành động đặc biệt thì đến tìm tôi đăng ký, tôi cho các cô cậu thời gian ba ngày để suy nghĩ, sáng thứ sáu là hạn chót.”
Cố Niệm nắm chặt tay, chuyện này, tất nhiên là cô phải đăng ký tham gia rồi.
Vì Sở Chiêu Dương.
Tổ chức R đã năm lần bảy lượt ra tay với Sở Chiêu Dương, chỉ cần anh còn chưa thoát khỏi chúng, cô không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Không biết từ lúc nào, cô đã coi mình và Sở Chiêu Dương thành một thể thống nhất rồi.
Nhìn ra quyết tâm trong mắt Cố Niệm, Mạc Cảnh Thịnh nhắc nhở, “Tôi phải nhắc nhở mọi người, vụ án của Sở Thiên trước đây, lần nào cũng có người chết, mà chúng ta vẫn chưa hề nắm được bất kỳ manh mối nào, chúng ta chỉ biết tổ chức R có rất nhiều thủ đoạn độc ác. Gia nhập tiểu đội hành động đặc biệt này sẽ vô cùng nguy hiểm.”
“Chúng ta sẽ dốc toàn lực để bảo vệ thân phận của mọi người không bị tiết lộ, nhưng tổ chức R ở trong chỗ tối, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể phòng bị được. Một khi bị họ nắm được một chút tin tức về mọi người, các cô cậu sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm. Cho nên, trước khi đăng ký, mọi người hãy suy nghĩ cho kỹ lưỡng.”
Vấn đề này, Cố Niệm lại không hề bận tâm đến.
Cô là bạn gái của Sở Chiêu Dương, từ sau bữa tiệc tối hôm đó hai người chưa bao giờ cấm kỵ điều gì, nếu tổ chức R đã điều tra Sở Chiêu Dương kỹ càng, thì chắc chắn là đã biết rõ thân phận của cô.
Cho nên dù thế nào đi nữa, chỉ cần cô và Sở Chiêu Dương ở bên nhau thì sẽ không tránh khỏi được, nhất định phải đối mặt với nó.
Thấy vẻ mặt Cố Niệm vẫn kiên định như cũ, không hề thay đổi chủ ý, Mạc Cảnh Thịnh không nói gì thêm nữa.
Sau khi tan họp, Cố Niệm đi cùng Thẩm Hiểu Mạn ra ngoài, chuẩn bị quay về phòng làm việc.
“Cố Niệm.” Phía sau có tiếng gọi.
Không chỉ Cố Niệm, những người khác đều bất giác dừng lại, hiếu kỳ quay đầu nhìn.
Ngôn Luật đứng ở cuối, cách tầng tầng lớp lớp người, nhìn Cố Niệm từ xa.
Giọng nói của anh có vẻ trưởng thành hơn một năm trước, nghe kỹ còn hơi lạnh lùng.
Mạc Cảnh Thịnh từ phòng họp đi ra, nhìn hai người họ, rồi thu lại ánh mắt, không nói một lời đi thẳng.
Lý Thiếu Phong vội nói với đám người Phó Vĩnh Ngôn: “Đi thôi, mọi người về phòng làm việc thôi.”
Đội trưởng hai đội còn lại cũng phản ứng lại, gọi các thành viên trong đội rời đi.
Thẩm Hiểu Mạn vỗ tay Cố Niệm, cùng Lý Thiếu Phong rời khỏi.
Ngôn Luật chậm rãi đi đến trước mặt Cố Niệm, Cố Niệm cũng không biết phải dùng tâm trạng như thế nào để đối mặt với anh. Nhưng nghĩ đến việc hơn một năm nay anh phải chịu cảnh nguy hiểm rình rập, cho dù anh có lừa gạt cô, nhưng cô cũng không nỡ tức giận.
Nhưng nếu muốn cô vẫn giống như trước đây, không hề có khúc mắc gì là chuyện không thể.
Dù sao hiện nay thân phận của mọi người đều đã thay đổi.
Cô cũng đã có Sở Chiêu Dương, cảm giác của cô đối với Ngôn Luật không thể giống như trước kia được nữa, thậm chí còn càng xa lạ và ngượng ngùng hơn.
“Cố Niệm, anh muốn nói lời xin lỗi em.” Ngôn Luật bình tĩnh nhìn Cố Niệm, “Ở đây không thích hợp để nói chuyện, chúng ta đến chỗ khác nói được không em?”
Cố Niệm do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Hai người không đi đâu xa, mà lên sân thượng tòa nhà.
Dọc đường đi cũng không tránh khỏi ánh mắt của nhiều đồng nghiệp, Ngôn Luật là người mới đến, bây giờ chỉ có Cục trưởng Trình và Mạc Cảnh Thịnh biết thân phận của Ngôn Luật, cũng vừa mới giới thiệu với tất cả mọi người thuộc đội hình sự. Ngoài ra những người khác đều không biết Ngôn Luật.
Cho nên, Ngôn Luật đi cùng Cố Niệm khiến không ít người để ý đến.
Cũng bởi vì mối quan hệ với Sở Chiêu Dương nên Cố Niệm khá nổi tiếng ở cục cảnh sát.
A
“Trước đây em không khách khí với anh như vậy.” Ngôn Luật nhìn cô thật sâu, nghĩ lại trước kia mỗi khi anh mặc áo khoác của mình lên người cô, cô sẽ vui vẻ đón nhận.
Mạc Cảnh Thịnh từ phòng họp đi ra, nhìn hai người họ, rồi thu lại ánh mắt, không nói một lời đi thẳng.
Lý Thiếu Phong vội nói với đám người Phó Vĩnh Ngôn: “Đi thôi, mọi người về phòng làm việc thôi.”
Đội trưởng hai đội còn lại cũng phản ứng lại, gọi các thành viên trong đội rời đi.