“Từ sau khi ở cùng Cố Niệm, sự thay đổi của anh, em có thể thấy rõ. Thật sự, nói thật, em vô cùng cảm ơn Cố Niệm. Vì tất cả mọi người cố gắng nhiều năm như vậy, anh mới được như bây giờ, đỡ hơn trước một chút. Nhưng nhờ có Cố Niệm, anh còn tiến bộ nhiều hơn tất cả những năm trước đây cộng lại nữa. Chính vì thế, em cũng có chút ghen tị, người thân như em và mọi người đều không ảnh hưởng đến anh nhiều như Cố Niệm.”
Sở Điềm cười cười, hít hít mũi, bước đến bên cạnh Sở Chiêu Dương, cùng anh tựa vào lan can trên hành lang gấp khúc của biệt thự, nói: “Nhưng đa phần vẫn là cảm ơn. Cảm ơn cậu ấy đã khiến anh vui tươi hơn trước rất nhiều, biết cười, có thể mở lòng, ảnh hưởng của quá khứ cũng ngày càng nhỏ. Sớm muộn anh sẽ có thể bước ra khỏi nó.”
Sở Chiêu Dương phả ra một làn khói trắng.
Đúng vậy, sớm muộn anh cũng sẽ bước ra khỏi ám ảnh đó.
Vì hồi ức trong quá khứ mà từ bỏ Cố Niệm, có đáng không?
Không đáng.
Sở Điềm ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời không mây cũng không có lấy một vì sao: “Cuối cùng, anh tự hỏi lại mình một câu, anh có nỡ để Cố Niệm vì anh mà đau lòng không?”
Đây mới là câu hỏi quan trọng nhất.
Chỉ vì trước đây đầu óc Sở Chiêu Dương rối loạn, bản thân còn chưa nghĩ rõ, xem nhẹ cảm nhận của Cố Niệm. Bây giờ nhờ sự nhắc nhở của Sở Điềm, Sở Chiêu Dương nghĩ đến điểm này, liền vô cùng đau lòng, tự giận bản thân mình.
Hơn nữa, với tính cách trọng chính nghĩa như Cố Niệm. Sâu thẳm trong tim cô luôn tự hào vì bản thân là một cảnh sát, chính vì muốn chống lại tội phạm. Nhưng nếu cô biết ba của mình, lại là một tên bắt cóc, sự đau khổ của cô ấy chắc chắn sẽ không hề thua kém anh.
Đặc biệt lại còn là một trong những tên từng bắt cóc anh, không biết Cố Niệm sẽ đau khổ đến chừng nào.
Cô căm ghét bọn người từng bắt cóc anh như vậy, còn muốn tự mình bắt hai tên đã chạy thoát. Dù cho cô ấy biết đối phương là ba mình, cũng sẽ không chút do dự mà bắt giữ. Sau đó, dựa theo tính cách của cô gái ngốc đó, sợ rằng sẽ chẳng nói tiếng nào mà rời xa anh. Trong thâm tâm cô cảm thấy có lỗi với anh, đem hết tất cả trách nhiệm đều đổ lên chính bản thân mình, không còn mặt mũi gặp anh.
Sau đó, rời khỏi anh.
Cô ấy thật sự sẽ làm thế.
Nghĩ đến đấy, trong lòng Sở Chiêu Dương đau nhói, ngón tay thon dài đang kẹp điếu thuốc cũng run run, khiến nó suýt nữa thì rơi xuống. Anh bước xuống bậc thang, dụi tắt điếu thuốc trên nắp thùng rác, rồi vứt đi.
Lúc bước trở về, anh thở dài một tiếng.
Đột nhiên, giơ tay xoa xoa đầu của Sở Điềm.
Sở Điềm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, không nói được tiếng nào. Từ nhỏ, Sở Chiêu Dương chưa từng thân thiết với cô như vậy. Anh trai nhà người ta thân thiết với em gái biết mấy, còn anh thì chưa hề.
Chỉ thấy Sở Chiêu Dương hơi cong cong môi: “Tiểu Điềm, cảm ơn em.”
Sở Điềm vừa kinh ngạc, vừa kích động đến nỗi chẳng nói nên lời.
Cô cười rạng rỡ, cùng Sở Chiêu Dương bước trở vào.
“Đúng rồi, anh. Hôm nay em gọi điện thoại cho Cố Niệm, bên cạnh chị ấy có giọng đàn ông, nghe có vẻ như rất trẻ. Cố Niệm nói họ gặp nhau trên xe lửa đó.” Hai con ngươi của Sở Điềm tròn xoe, “Không biết có cùng đường hay không?”
Sở Chiêu Dương dừng lại, đen mặt: “Em không hỏi là ai à?”
“Sao em lại hỏi rõ như thế chứ?” Sở Điềm trừng mắt, “Tự anh làm tổn thương trái tim con người ta, không lẽ còn bắt em gái như em phải giúp đỡ cho anh à?”
Sở Chiêu Dương: “...”
Cô em gái này quả là khiến anh cảm động không quá một phút mà.
Sở Chiêu Dương lấy điện thoại ra, bắt đầu tra vé xe lửa và vé máy bay sáng sớm ngày mai.
Chỉ tiếc hiện tại là giờ cao điểm của dịp Tết, bây giờ mới tra thì sớm đã chẳng còn vé nữa rồi.
Sở Điềm thoáng thấy anh trai đang tra thông tin vé, cười hỏi: “Định ngày mai đi tìm Cố Niệm à?”
Sở Chiêu Dương liếc cô một cái: “Nhiều chuyện.”
“Hừ!” Hai tay Sở Điềm chống nạnh, “Sau này anh đừng trách em không giúp anh!”
“...” Khóe miệng Sở Chiêu Dương giật giật, nhớ đến mặt này, hình như là Sở Điềm nói rất đúng.
Con bé đúng là đã giúp anh không ít.
“Được, em nói đều đúng cả.” Sở Chiêu Dương gật gật đầu, rồi bước vào cửa.
Chỉ một câu đột ngột như thế lại khiến Sở Điềm ngơ người ra.
Cô chỉ chỉ ngón tay về phía anh: “Anh, anh nói lại một lần nữa đi, em ghi âm lại, sau ngày thường xuyên mở ra nghe.”
Sở Chiêu Dương: “...”
Buổi tối phải đón giao thừa, cả nhà đều tập trung ở phòng khách.
Nhưng thời gian này Sở Chiêu Dương thật sự rất bận, rất mệt, cộng thêm ác mộng mỗi đêm khiến anh chỉ có thể ngủ được hai tiếng đồng hồ. Hôm nay đã nghĩ thông hết mọi chuyện, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Cả người được thả lòng, mệt mỏi liền kéo đến. Anh ngồi trên sô pha, từ từ chìm vào giấc ngủ. Cả người hoàn toàn rơi vào trong bóng đêm.
Trong mơ, anh mơ thấy Cố Niệm đã biết thân thế của mình, biết ba cô Cố Lập Thành chính là một trong những người từng bắt cóc anh. Cố Niệm không thể chấp nhận chân tướng này. Cô khóc chạy đến tìm anh, nói cô không xứng với anh, nói cô có lỗi với anh, hổ thẹn với anh. Cô không còn mặt mũi đối mặt với anh, cũng không xứng làm một cảnh sát. Ở trước mặt anh, cô tháo súng cảnh sát của mình, giơ tay đặt súng lên vị trí huyệt thái dương…
Sở Chiêu Dương hét lớn “Đừng mà”, muốn ngăn cản cô.
Nhưng rõ ràng, cô đứng ngay trước mặt anh, gần trong gang tấc, vậy mà anh lại không thể nào chạm vào cô.
Anh bắt đầu chạy về phía trước, liều mạng muốn giữ lấy cánh tay cô, không cho cô bóp cò.
Nhưng bất luận anh chạy thế nào, sải bước nhanh đến mấy, gắng sức đến mấy, khoảng cách giữa Cố Niệm và anh vẫn không đổi, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách anh nhìn thấy nhưng mãi không chạm đến được.
Sau đó, giống như một loạt thao tác chậm vậy.
Anh lạnh toát cả người nhìn Cố Niệm bóp cò.
“Đoàng!”
“Đừng mà!” Sở Chiêu Dương hét to giật mình mở to mắt, lúc này anh mới phát hiện mình vẫn đang ngồi trong phòng khách.
Ánh đèn phòng khách rõ ràng ấm áp sáng tỏ, trong TV trước mặt đang chiếu tiết mục đêm giao thừa. Quay đầu, bên ngoài pháo hoa đã thắp sáng bầu trời đêm rồi, những màu sắc tươi đẹp lóa mắt rơi xuống bên cửa sổ biệt thự.
Bên ngoài, tiếng pháo hoa “Đoàng! Đoàng! Đoàng!” có tiết tấu không ngừng vang lên.
Hóa ra, tiếng súng vừa rồi anh nghe thấy trong mơ lại là tiếng bắn pháo hoa.
Sở Chiêu Dương rùng mình, áo sơ mi cũng bị mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm. Tim anh đập cực nhanh, trên trán cũng chi chít mồ hôi lạnh. Anh giơ tay ôm chặt ngực mình.
Khung cảnh trong mơ quá chân thật, vào khoảnh khắc Cố Niệm bóp cò, tim Sở Chiêu Dương vô cùng đau xót, cảm giác như linh hồn vào giây phút đó cũng rời khỏi cơ thể của bản thân, chẳng còn cảm thấy bất kỳ hơi thở của sự sống nào nữa.
Cái cảm giác quặn đau đó giống như có một cái dùi trực tiếp đâm vào ngực anh, sau đó không ngừng khuấy đảo trong tim anh.
Cố Niệm... Cố Niệm... Niệm Niệm...
Sở Chiêu Dương khom lưng, ôm lấy ngực mình, sắc mặt trắng như tờ giấy, miệng không phát ra âm thanh nào khác, chỉ liên tục gọi tên Cố Niệm.
Cứ đọc, cứ đọc, mà lòng đau thắt lại.
Cố Niệm hai chữ này giống như khắc vào tim anh vậy, kiếp này không thể tách khỏi.
Bằng không, anh sẽ chết.
Hai chữ này giống như có một ma lực, là thứ phù chú duy nhất có thể khiến anh yêu thích, khiến anh đau.
Sở Điềm nói không sai. So với nỗi đau mất đi cô ấy, những điều khác có là gì chứ? Từng bị bắt cóc, từng bị giày vò... Nhưng chung quy, đó đều đã trở thành quá khứ, trở thành hồi ức. Anh không thể để hồi ức giày vò anh và Cố Niệm được.
Anh hận người bắt cóc anh, người từng giày vò anh nhưng những người đó không liên quan đến Cố Niệm. Phải tách biệt Cố Niệm và bọn người đó.
Nếu như nhất định phải chọn một, anh muốn chọn Cố Niệm. So với Cố Niệm, những chuyện đó đều không quan trọng. Vì hồi ức và thù hận của anh mà từ bỏ người con gái mà anh yêu thương, anh không muốn.
“Chiêu Dương, con gặp ác mộng à?” Hướng Dư Lan vừa khẩn trương vừa lo lắng nhìn Sở Chiêu Dương.
Đến cả Sở lão gia và Sở lão phu nhân cũng rất lo lắng, cả nhà đều nhìn anh.
“Là ác mộng, nhưng không liên quan đến chuyện bắt cóc.” Sở Chiêu Dương vẫn hô hấp dồn dập như vậy.
Là ác mộng còn làm anh sợ hơn cả chuyện bị bắt cóc.
“Ác mộng gì mà nghiêm trọng như thế?” Sở lão phu nhân đau lòng nói.
Sở Chiêu Dương lắc đầu, không muốn nhắc lại nữa.
Lúc này, thím Cao bê sủi cảo nóng hôi hổi lên bàn ăn, Sở Chiêu Dương lúc này mới phát hiện, bản thân anh đã ngủ lâu như vậy.
“Không sao thì tốt, ác mộng là giả, đừng tưởng thật.” Sở lão phu nhân khuyên nhủ nói, “Đừng nghĩ đến nó nữa.”
“Đi thôi, đến đây, đến ăn sủi cảo, ăn chút đồ ăn sẽ thoải mái hơn đó.” Hướng Dư Lan cũng nói.
Mọi người cùng đi đến phòng ăn, Sở Chiêu Dương nhìn sủi cảo vừa to tròn vừa trong suốt trên bàn, chợt nhớ đến Cố Niệm cũng từng làm cho anh ăn.
Anh gắp một cái ăn thử, tay nghề của thím Cao luôn rất ngon nhưng đối với anh mà nói, mùi vị này không đúng.